Mấy giây sau, Dung Hoan ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của anh, tươi cười nói: "Chào chú Phó.
"Cô cong môi, mỉm cười dịu dàng điềm tĩnh, bộ dáng lúc này lại lạnh nhạt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Như đã hoàn toàn buông bỏ, quá khứ đã trôi vào dĩ vãng. Lòng Phó Tư Diễn đau đớn như bị ai đâm, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, khàn khàn nói:"Còn biết tôi là chú em à?"
Dung Hoan rũ mắt, không chút rụt rè: "Sao cháu quên được chứ? Trước đây chú đối xử với cháu tốt nhất cơ mà.
"Đôi mắt ngấn nước, tóc đen môi mỏi của cô nhóc càng xinh đẹp quyến rũ hơn trước. Anh ý thức được con mèo sữa nhỏ đã trưởng thành biến thành một con hổ, có móng vuốt biết cào người rồi. Dung Hoan nhìn thấy khuôn mặt vốn căng thẳng của anh bỗng trở nên dịu dàng, khóe miệng mơ hồ cong lên."Ừ.
"Anh thành thật trả lời. Cô không hiểu gì, cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, càng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với anh:"Bạn cháu còn ở trong chờ cháu, cháu vào trước đây."
Nói rồi cô đẩy cửa ra, anh cũng không cản lại.
Sau khi bước vào, cô lập tức đóng cửa lại, cả người dựa vào cửa hít một hơi thật sâu.
Không phải nói anh đã đi công tác rồi sao?! Sao còn trùng hợp đụng mặt ở đây chứ!
Cô bình phục lại tâm trạng lên xuống dữ dội, đầu óc bỗng nổ tung như một tia chớp
- Sao cô phải căng thẳng chứ?
Cô tốn ba năm trởi, chẳng phải đã quên mất anh rồi sao?
Huống chi, trước giờ anh chưa từng có tình cảm với cô, huống chi bây giờ đã ba năm không gặp.
Cô cúi đầu cười tự giễu, đầu óc xử lý xong hết những cảm xúc không cần thiết trong nháy mắt, quay trở lại bàn ăn, Thẩm Như nhìn thấy cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Cmn tớ còn tưởng cậu đi lạc, đang định đi tìm cậu đây. Đi đâu lâu thế?"
Dung Hoan cười cười, vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Suýt chút đi lạc thật."
"Phụt ha ha..."
Tất Hào đưa bát canh nhím biển mới dọn lên đến trước mặt Dung Hoan: "Uống lúc còn nóng đ."
Dung Hoan gật đầu, cậu ta nói tiếp: "Lát nữa ăn xong, cậu còn muốn đi đâu không? Hay đi hát nhé? Chúng tôi chơi với cậu cả đêm luôn."
Cô liên tục xua tay: "Tôi vẫn còn lệch múi giờ, muốn nghỉ ngơi."
"Được, lát nữa tôi đưa cậu về.
"- Cơm nước xong cũng đã hơn tám giờ tối, hai cô gái bước ra khỏi phòng bao, Tất Hào đi trước một bước muốn tính tiền, Dung Hoan ngăn lại, nói đã thanh toán xong rồi. Trên mặt Tất Hào đầy vẻ thắc mắc:"Không phải chứ Hoan Hoan, cậu làm vậy quá không nể mặt tôi rồi.
"Đã nói là cậu ta mời, cuối cùng lại bị con gái giành trả tiền trước. Tất Hào gõ trán Dung Hoan:"Lần sau phải để tôi mời biết chưa?"
"Biết rồi.
"Ba người đi ra ngoài, đi tới cửa chính của câu lạc bộ, anh trai giữ xe đã lái xe của Tất Hào ra ngoài, Dung Hoan đang định lên xe, chuyển tầm mắt thì thấy một chiếc Rolls -Royce màu đen đậu phía trước. Cô khó hiểu nhìn chằm chằm, ngay sau đó, cô thấy một người đàn ông đẩy cửa xe ra, bước xuống từ ghế sau. Trong màn đêm mờ ảo, cô vẫn thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của anh. Đầu óc cô trì trệ, cứ thế cứng đờ đứng tại chỗ. Hai người khác cũng nhìn sang, Thẩm Như sửng sốt:"Đây không phải là... chú Phó sao?
"Tất Hào ngẩn người, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó hiểu. Dung Hoan nhìn xuống đất:"Không cần, Hầu Tử có xe."
Phó Tư Diễn lạnh lùng quét mắt nhìn qua Tất Hào, Tất Hào ngập ngừng nói: "Tôi..."
Thẩm Như vội buông tay Dung Hoan, đẩy cô đến bên Phó Tư Diễn, gấp gáp nói: "Không sao, chú Phó, chú cứ đưa Hoan Hoan về đi, cháu về với Tất Hào.
"Dứt lời, cô ấy nháy mắt ra hiệu với Tất Hào, như đang nói [Còn không đi mau? Rõ ràng chú Phó đang tức giận đấy!] Tất Hào:"...
"Chiếc xe Jeep tung bụi rời đi, chỉ để lại Phó Tư Diễn tới bắt người và gà con Hoan bị bắt. Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, ý tứ rõ ràng trong mắt, sau đó quay người đi đến xe mình. Dung Hoan hết cách đành phải đuổi theo. Sau khi lên xe, Kế Sâm khởi động xe, sau đó hạ tấm chắn hàng ghế sau xuống, chừa đủ không gian riêng tư cho hàng ghế sau, Dung Hoan quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, không nói một lời. Phó Tư Diễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới hỏi:"Mới về hôm nay à?"
Nghe vậy, Dung Hoan thoáng dời tầm mắt về: "Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!