"Nhóc con, quên chuyện tối hôm qua chú giúp cháu rồi hả?
"Người đàn ông mang theo ánh mắt đầy ý cười nhìn gương mặt cô gái, nốt ruồi lệ bên khóe mắt như chứa đựng ánh sao. Bỗng dưng Dung Hoan cứng đờ người, khẽ khàng thở ra một hơi dài, giọng nói giả bộ bình tĩnh:"Chuyện tối hôm qua... Cháu không nhớ gì hết.
"Cô nhóc này. Nói dối không chớp mắt. Anh không những không giận mà còn cười, đè thấp giọng xuống:"Trí nhớ Hoan Hoan kém thế à, thế thì chắc cháu cũng không nhớ chuyện tối hôm qua cháu dùng bình rượu đập đầu người ta nữa rồi."
"...?!
"Dung Hoan hoàn toàn ngây dại. Không phải nói camera giám sát hỏng rồi sao! Cô nhìn sang bên cạnh, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy váy, nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới chậm rãi đáp:"Tối hôm qua anh ta tới quấy rối cháu trước.
"Ý là hành động đó của cô có thể thông cảm được. Cảm xúc trong mắt anh bỗng lóe lên, sau đó anh giơ tay, xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của cô, giọng nói lẫn ý cười truyền vào tận trong trái tim cô:"Ừ, cháu làm đúng lắm."
Cô sững sờ, nhìn vào mắt anh, chỉ thấy môi anh hé mở, tiếp tục nói: "Nhưng cháu là con gái, làm vậy rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị thương, biết chưa hả?
"Ánh đèn màu ấm ở ban công hắt xuống, kèm theo cơn gió nhẹ thoảng qua, nhẹ nhàng mềm mại. Dường như có một cái dùi trống gõ một cái vào trái tim cô. Cô không ngờ anh lại nói"Cháu làm đúng lắm
". Khi còn bé, cô bị một cậu bạn nam bắt nạt ở trường, cậu bạn đó ngồi sau bàn cô, cứ chọc vào lưng cô mãi, còn giật bím tóc cô. Về sau Dung Hoan không chịu nổi nữa, đánh cậu ta một trận. Cậu bạn kia khóc mách giáo viên, giáo viên không phân đúng sai gì cả, phê bình cô vô học, nói dù thế nào cô cũng không nên ra tay đánh người khác, bắt cô xin lỗi cậu bạn kia. Nhưng anh lại khác. Anh nghe cô giải thích xong, cũng hiểu rõ hoàn cảnh lúc đó của cô. Cô gật đầu, đột nhiên nói ra:"Cảm ơn chú...
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ cô vào tối hôm qua và sáng nay. Anh nghe vậy thì nhướng mày lên, nhỏ giọng trêu chọc hỏi cô:"Cháu phải gọi chú thế nào?
"Cơ thể cô hơi cứng đờ, mấp máy môi, đôi mắt được lông mi vừa dài vừa mảnh che khuất, đầu ngón tay trắng mịn quấn lại với nhau. Cô mở miệng, giọng rất nhỏ nhẹ:"Chú Phó."
Phó Tư Diễn đơ người, chỗ nào đó trong trái tim bỗng lún xuống, đầu lưỡi đảo qua hàm trên, khẽ cười đáp: "Ừ.
"Đúng lúc đó, điện thoại trong túi anh lại vang lên, Phó Tư Diễn lấy lại tinh thần, hơi nhíu mày, đứng thẳng người dậy. Dung Hoan lùi về phía sau một bước, nói:"Cháu về phòng đây."
Anh gật đầu, Dung Hoan quay người, trong giây phút bước ra khỏi phòng, cô nghe thấy Phó Tư Diễn nói với người bên kia hình như gọi một tiếng "Bạch Ngưng", giọng điệu không còn ý cười như nói chuyện với cô nữa.
Dung Hoan về phòng, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của mình trong gương.
Cô còn hơi ngây ngốc.
Cô căng thẳng... hay xấu hổ vậy?
Cô nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, thở dài một hơi.
Phó Tư Diễn không giống tưởng tượng của cô chút nào.....
Mấy ngày sau, Dung Khang Đạt ra nước ngoài dưỡng bệnh theo đúng kế hoạch.
Trước khi đi, ông gọi Phó Tư Diễn vào phòng sách. Trong phòng, trước mặt ông cụ là trà Phổ Nhĩ vẫn bốc hơi nóng, ông khoát tay lên ghế làm bằng gỗ lim, sắc mặt trầm ngâm, vừa mở miệng ra đã nhắc tới người ông yêu thương nhất:
"Tư Diễn, trong lúc bác không ở đây, cháu chăm sóc Hoan Hoan giúp bác nhé. Con bé cũng đáng thương lắm, không còn bố mẹ, giờ bác lại sắp đi rồi..."
Giọng ông đầy cay đắng, Phó Tư Diễn an ủi ông ngay lập tức: "Bác Dung, bác cứ yên tâm dưỡng bệnh, cháu sẽ chăm sóc Hoan Hoan."
"Con bé này rất ngoan, bác chỉ sợ con bé chịu ấm ức, bị người ta bắt nạt.
"Ông cụ bất đắc dĩ xua tay. Phó Tư Diễn nghĩ đến điều gì đó, bỗng cong môi cười, cảm thấy đôi khi ông cụ vẫn chưa hiểu Dung Hoan lắm. Anh ngước mắt lên, cuối cùng vẫn nói:"Cháu sẽ không để cô bé phải chịu một chút xíu ấm ức nào hết.
"Dung Khang Đạt đi xuống tầng, Dung Hoan tới đón, ông cháu nắm tay nhau, vừa nói chuyện vừa đi ra cửa, tài xế đã xếp vali xong, kính cẩn chờ ở đó. Phó Tư Diễn và những người khác đứng ở phía sau, không tới quấy rầy họ. Dung Hoan ôm Dung Khang Đạt:"Ông nội, ông đến nơi nhớ gọi điện thoại cho con nhé."
"Cháu ngoan..." Ông cụ than thở, "Ông khám bệnh xong sẽ về ngay, Hoan Hoan phải ngoan ngoãn ở nhà chờ ông về nhé, được không?"
"Vâng.
"Dung Khang Đạt không cho Dung Hoan đưa mình ra sân bay, sợ cô sẽ khóc, ông chỉ để Phó Tư Diễn đi cùng. Sau khi ông nội lên xe, Dung Hoan đứng tại chỗ, kiềm chế nước mắt, nhìn chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy khỏi đó, mãi tới tận khi nó biến mất khỏi tầm nhìn. Dung Hoan tưởng rằng ông nội đi xa, nửa tháng ngắn ngủi chờ ngày khai giảng sẽ trôi qua thật yên ả. Không ngờ sáng hôm sau, Dung Hoan thức giận xuống tầng lại thấy trong phòng ăn, dì Tịnh đứng trước mặt Phó Tư Diễn đang ăn sáng, giọng điệu lo lắng:"Cậu Phó, người nhà tôi rất sốt ruột, mong tôi mau chóng trở về nhưng cậu và cô Dung không thể không có ai chăm sóc được...
"Dung Hoan nghe vậy thì dừng bước nhưng tiếng động của cô đã bị Phó Tư Diễn và dì Tịnh nghe thấy. Dì Tịnh hơi lúng túng:"Cô Dung, cô dậy rồi à, đến ăn sáng đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!