Dung Hoan bị sốt.
Tối mặc váy lễ phục ở ngoài hóng gió lạnh quá lâu, lại thêm tinh thần kích động, cô ngất xỉu luôn.
Lúc Phó Tư Diễn bế cô tới bệnh viện, anh chưa từng hoảng loạn thế này bao giờ.
Kể cả trước kia, anh ở nước ngoài học đại học, sốt tới bốn mươi độ, bạn bè khuyên anh đi bệnh viện, anh không nói câu gì, tiếp tục làm luận văn trên tay; từng một mình lái xe trên đường quốc lộ ở Mỹ, vì mưa to thời tiết quá xấu, xe bị lật, anh bò ra ngoài, trán toàn là máu, đến bệnh viện khâu mười mấy mũi mà trên mặt chẳng có biểu cảm gì.
Mà lúc này, anh trông trước giường bệnh Dung Hoan, nhìn cô gái suy yếu, anh hoảng hốt tốt mức không giống bản thân trước kia, hận không thể khó chịu thay cô.
Kế Sâm ở bên cạnh im lặng đợi cùng, nhớ lại lúc Dung Hoan được bế lên xe. Mặt Phó Tư Diễn đen sì, giọng hơi run rẩy bảo anh ấy tới bệnh viện gần nhất.
Ở ghế sau, Phó Tư Diễn cởi áo khoác ra đắp lên người cô, sau đó ôm cô vào lòng, dùng tay chạm lên trán cô, nhỏ giọng gọi tên cô.
"Mất bao lâu nữa...
"Phó Tư Diễn trầm giọng hỏi, lông mày nhíu chặt lại. Kế Sâm giẫm chân ga:"Mười phút nữa là tới bệnh viện số hai thành phố.
"Đến bệnh viện, Phó Tư Diễn bế cô chạy vào bệnh viện, đi tìm bác sĩ. Giọng khàn khàn của Phó Tư Diễn vang lên kéo Kế Sâm ra khỏi dòng hồi ức, quay lại hiện thực:"Đi mua ít cháo trắng, tối nay tôi ở lại trông con bé."
Kế Sâm gật đầu rời đi, trong phòng bệnh cá nhân chỉ còn lại hai người. Dung Hoan vẫn đang ngủ, Phó Tư Diễn nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào cô.
Anh không nói rõ được cụ thể mình có tình cảm khác thường với cô gái này từ lúc nào, anh nghĩ rằng mỗi lần anh đối tốt với cô chỉ vì bọn họ là chú cháu.
Nhưng đó chỉ là cái cớ anh lôi ra hết lần này đến lần khác, anh những tưởng anh đối tốt với cô khiến cô hiểu lầm, khiến cô rung động nhưng thật ra anh... mất chừng mực trước.
Anh muốn dành cho cô toàn bộ sự cưng chiều, bảo vệ bên cạnh cô cả đời nhưng anh không thể ích kỷ như thế.
Bọn họ có mối quan hệ thế này, anh không thể to gan bày tỏ tình yêu của mình với cô được. Anh lớn hơn cô nhiều như thế, anh chín chắn hơn, phải suy xét tới tương lai của cô, cô còn rất nhiều thời gian tươi đẹp, sẽ gặp được người thích hợp hơn.
Tối nay Bạch Ngưng tìm anh, mở miệng ra đã hỏi: "Rõ ràng cậu không thích cô Từ, vì sao lại dẫn cô ta tới đây?"
Anh không nói gì, Bạch Ngưng cũng đoán ra được: "Cho em ấy thấy sao?
"Bạch Ngưng cũng hiểu giờ anh đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ông cụ không chịu nhượng bộ, anh bắt buộc phải làm thế..... Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, Phó Tư Diễn dựa hờ vào ghế nằm bên cạnh giường bệnh, tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức anh dậy từ giấc ngủ nông. Ông cụ Dung gọi tới. Anh vừa nghe máy, bên kia đã kích động nói:"Cháu đưa Dung Hoan đi đâu rồi?
"Ông cụ thức dậy, thấy Dung Hoan và Phó Tư Diễn cả đêm không về, còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì, vừa nóng ruột vừa bực tức. Phó Tư Diễn ấn mi tâm, giải thích nguyên do. Ông cụ Dung nghe tin cháu gái bị ốm, hơi thở dồn dập hơn, bảo sẽ tới bệnh viện ngay lập tức. Một lúc sau, dì Tịnh và ông cụ Dung vội vàng đi tới, nhìn Dung Hoan trên giường bệnh, cau mày, chất vấn Phó Tư Diễn:"Đang yên đang lành sao lại bị ốm?"
"Chắc là bị cảm lạnh, tại cháu tối qua không bảo con bé mặc nhiều hơn một chút."
Dung Khang Đạt nhìn quầng thâm dưới mắt người đàn ông, than thở: "Cháu về nghỉ trước đi, cả đêm không ngủ à?"
"Cháu không sao đâu bác Dung, cháu đợi con bé tỉnh lại rồi về."
"Ở đây có dì Tịnh trông sẽ tiện hơn, cháu cứ về đi, đợi lát nữa Dung Hoan tỉnh lại... Sẽ gọi báo cho cháu.
"Phó Tư Diễn im lặng mấy giây rồi gật đầu, cầm áo khoác Âu phục, đi ra khỏi phòng bệnh. Dì Tịnh nói với ông cụ Dung:"Cậu Phó cũng có lòng chăm sóc cô chủ.
"Dung Khang Đạt hừ một tiếng, không nói gì..... Dung Hoan từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng trong phòng bệnh, âm thanh bên tai dần rõ ràng:"Cô Dung tỉnh rồi... Cô ấy tỉnh rồi!"
Cô chớp mắt, bóng người mơ hồ dần rõ hơn, Dung Khang Đạt được dì Tịnh đỡ đi tới: "Hoan Hoan, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm ông lo lắng muốn chết."
"Cháu... Cháu bị làm sao thế này?" Cô nhớ tối hôm qua ở bên ngoài phòng tiệc, đang nói chuyện với Phó Tư Diễn thì mắt bỗng tối sầm.
"Cháu bị sốt, ngất xỉu.
"Y tá đi vào xem tình hình của Dung Hoan, nói đã giảm sốt nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi. Dung Hoan được nâng dậy, dì Tịnh đưa nước tới tay cô:"Nào, uống nước đi.
"Cô nhấp mấy ngụm, làm dịu sự khô khốc trong cổ họng, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn căn phòng một vòng rồi từ từ cụp mắt xuống. Dung Khang Đạt nhận ra tâm trạng cô sa sút, lảng sang chuyện khác:"Hoan Hoan có đói không? Ông mua cháo cho cháu rồi này.Dung Hoan lắc đầu.Hoan Hoan, cháu không ăn thì sao chịu được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!