Chương 35: (Vô Đề)

Sau khi Kế Sâm đưa Từ Nhụy Sương xong, anh ta trở về đón Phó Tư Diễn.

Trên xe, người đàn ông ghế sau nhìn quán ăn khuya đối diện, không nói một lời.

Trong xe rơi vào sự im lặng cực kỳ áp lực, Kế Sâm thở mạnh cũng không dám, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn thấy sắc mặt của sếp cực nặng nề, ánh mắt nhòe đi nhiễm nỗi lòng nặng nề.

Rõ ràng tới tối nay vẫn rất vui vẻ, nhưng không hiểu sao giờ lại biến thành như vậy.

Kế Sâm không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng anh ta chắc chắn là liên quan đến cô gái nhỏ trong quán ăn khuya kia.

Hơn mười phút sau, Phó Tư Diễn nhìn thấy Dung Hoan đi ra từ quán đối diện, cay mày, chỉ qua một chốc, anh đẩy cửa xe.

Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống, anh đi thẳng về phía cô, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ.

Từng tiếng từng tiếng, như một con dao.

Đâm vào lòng anh.

Dung Hoan đang vùi đầu, đột nhiên cảm nhận được một đôi tay chạm vào cô, chậm rãi đi xuống, sau đó ôm mặt cô lên.

Trước mắt cô mơ hồ, khuôn mặt Phó Tư Diễn in trong mắt cô.

Dù cô say, cũng phải kinh ngạc đến mức dừng khóc, nói không nên lời.

Không phải anh đi tiễn Từ Nhụy Sương sao?

Lần trước cô khóc, lòng anh đã bị cô quấy đến loạn, giờ phút này dáng vẻ cả mặt toàn nước mắt, mũi đỏ lên của cô khiến anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác trái tim như bị người ta bóp chặt.

Anh nắm lấy bả vai cô, kéo cô lên, cúi đầu nhìn, đáy mắt như mực đen bị đánh đổ, làn môi mỏng thốt ra mấy chữ nghẹn ngào: "Hoan Hoan, đừng khóc, về nhà với chú."

Dung Hoan nhăn mày, muốn hất tay anh ra: "Cháu không cần…"

Anh ngửi được mùi rượu trên người cô, mặt tối sầm lại, tay nắm bả vai cô siết chặt: "Cháu say rồi."

"Cháu không có say…

"Cô gái nhỏ mất bình tĩnh, anh im lặng mấy giây, khom lưng bế ngang cô lên, xoay người đi về phía chiếc xe. Dung Hoan rũ đầu, nước mắt lại rớt ra:"Cháu không muốn ngồi chung một xe với Từ Nhụy Sương, chú thả cháu xuống đi…

"Say rồi, nên lời thốt ra cũng không hề kiêng dè. Bước chân của Phó Tư Diễn khựng lại, ngay sau đó không quan tâm đến sự phản kháng của cô, đi càng nhanh hơn. Kế Sâm đã mở cửa ghế sau, Phó Tư Diễn bỏ cô gái nhỏ vào. Anh cũng ngồi vào, giọng nói rất trầm như mang theo chút trách cứ:"Làm gì có Từ Nhụy Sương?

"Trong xe chỉ có hai người bọn họ. Dung Hoan bị giọng điệu của anh dọa, một câu cũng không nói, chỉ cuộn người trong góc, nhìn qua càng đáng thương. Anh nhìn cô chằm chằm, trái cổ lăn lăn, sau một lúc lâu mới kéo cô lại, trong giọng nói đều là sự thỏa hiệp và dịu dàng:"Chú không hung dữ với cháu, đừng khóc được không?

"Anh lau nước mắt trên mặt giúp cô, động tác nhẹ nhàng đến lạ. Dung Hoan ngẩng đầu nhìn anh, mùi vị vừa chát vừa ngọt trong lòng càng mãnh liệt. Ngay sau đó, cô nương theo men say, giơ tay ôm lấy cổ anh rồi chôn mặt vào đó, nghiêng người ôm anh. Cơ thể Phó Tư Diễn bỗng cứng đờ, sau đó đáy mắt anh lóe lên luồng sáng không che nổi, độ ấm cơ thể bỗng nhiên bị thân hình mềm mại làm cho tăng cao. Không khí trong xe rơi vào mờ ám. Anh giơ tay muốn kéo cô ra, không biết sao cô càng ôm càng chặt, giống như treo trên người anh."Dung Hoan.

"Anh mở miệng, giọng nói trầm khàn. Rồi sau đó, anh cảm thấy giữa cổ chậm rãi nóng ướt. Là cô đang rơi nước mắt trong thầm lặng. Cuối cùng anh không có cách nào đẩy cô ra."Chú Phó, chú thích Từ Nhụy Sương sao?

"Giọng cô rất nhẹ, hỏi đến là e dè rụt rè. Im lặng vài giây, cuối cùng anh cũng mở miệng trả lời cô:"Không thích."

Ngón tay Dung Hoan kéo nhẹ cổ áo anh, cách một lúc lâu mới gọi anh một tiếng: "Phó Tư Diễn ——

"Đây là lần đầu tiên cô gọi tên đầy đủ của anh. Người đàn ông ngây người."Nếu chú không phải chú của cháu, thì thật tốt…"

Nếu giữa họ không có lớp ngăn cách kia, cô có thể dũng cảm thể hiện tâm ý của cô với anh, cũng không đến mức để cô nhìn anh ở cạnh người phụ nữ khác, còn cô chỉ có thể ghen tỵ sau lưng.

Cô gái nhỏ nói xong, sau đó tay ôm cổ anh đã thả lỏng, không nhúc nhích nữa, cô ngủ thiếp đi rồi.

Phó Tư Diễn cúi đầu nhìn cô, trong đầu chậm chạp không thể bình phục sau cú đánh mạnh từ câu nói kia của cô.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, miệng cô gái nhỏ thở ra hơi nóng từng chút từng chút đều đặn phun vào cổ anh, trán anh dần nhíu lại, hơi cụp đôi mắt đang quay cuồng cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!