Giờ phút này Dung Hoan xấu hổ tột cùng, dùng áo khoác nhanh chóng che lại phong cảnh kiều diễm trước ngực, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Không… không có kiểu khác nữa ạ.
"Từ góc độ của Phó Tư Diễn nhìn qua, cô gái nhỏ mặt mũi đỏ bừng trông không khác gì quả hồng, ngay cả chiếc cổ thiên nga trắng tuyết cũng nhuộm màu hồng đào, trái cổ của anh không tự chủ được mà di chuyển, anh dời tầm nhìn đi rất nhanh, trong ngực hiện lên một chút… khô nóng. Cũng may lúc này, giọng của Thôi Tinh Dữu phá tan bầu không khí kì diệu:"Hoan Hoan vừa rồi chị…
"Cô ấy nói được một nửa, đẩy cửa đi vào đã nhìn thấy hai người đang đứng nhìn nhau, nghe thấy giọng cô ấy, Dung Hoan lập tức lùi về sau một bước. Thôi Tinh Dữu thấy rõ mặt của người đàn ông:"Chú là chú của Dung Hoan…?"
"Ừ." Phó Tư Diễn đi lên trước vài bước, chỉ vào món Nhật trên bàn, nói với Dung Hoan: "Nhớ ăn đồ ăn, đừng để đói, nhé?
"Dung Hoan gật đầu. Thôi Tinh Dữu nhìn bộ dạng sắp đi của Phó Tư Diễn, cô ấy vội mở miệng ngăn cản:"Không được, cháu đi ăn cơm chiều trước, chú cứ ngồi ở đây đi."
Cô ấy nhìn về phía Dung Hoan đang kinh ngạc, đáy mắt hiện lên nụ cười gian xảo: "Em ăn cơm xong nhớ tới phòng trang điểm, trước 5 giờ rưỡi nhé.
"Dứt lời, cô ấy dứt khoát rời khỏi, đóng cửa lại. Dung Hoan:"…
"Chẳng lẽ, tâm tư của cô đối với Phó Tư Diễn bị Thôi Tinh Dữu nhìn ra?! Xong rồi xong rồi. Đang lúc trong đầu Dung Hoan xoay tròn lung tung, lại nghe thấy tiếng cười của người đàn ông:"Còn không qua ăn?
Ngẩn người làm gì vậy?"
"À…
"Phó Tư Diễn ngồi trên sô pha, Dung Hoan đi qua, ngồi xuống vị trí cách hai bàn tay, nhận lấy chiếc đũa anh đưa qua. Anh ân cần giúp cô mở nắp, đặt trước mặt cô, Dung Hoan phát hiện đều là đồ cô thích ăn, sashimi tôm, sashimi cá hồi, sashimi bạch tuộc vân vân. Nhìn thấy đồ ăn ngon, tâm tư thừa thãi của cô bay hết, chỉ lo ăn. Cô nàng cắn mỗi miếng một nửa, không bận tâm đến tướng ăn chút nào, nhai đến nỗi hai quai hàm nhỏ phình ra, hai má trắng như tuyết giống như bánh bao nhỏ, Phó Tư Diễn nhìn, khóe môi cong lên."Ăn ngon không?"
Động tác nhai trong miệng Dung Hoan lập tức dừng lại, quay đầu đã đối mặt với đôi mắt hoa đào nhướng lên của anh, cô nhanh chóng nuốt xuống, mặt lại nóng lên: "Dạ…
"Tốt xấu gì Phó Tư Diễn cũng đang ở cạnh, cô vẫn nên bớt bớt lại… Anh rút khăn giấy đặt vào lòng bàn tay cô, không quên dặn dò:"Ăn chậm một chút, đâu có ai giành với cháu."
"Chú không ăn sao?"
Vậy bữa tối anh thu xếp thế nào?
Người đàn ông nhìn trong hộp còn lại một miếng sasimi cá hồi, chỉ vào nó, Dung Hoan gắp lên đưa đến bên miệng anh, người đàn ông há miệng ăn vô cùng tự nhiên.
Dung Hoan tiếp tục ăn, chậm rãi thưởng thức vị của động tác cô vừa làm, cô thế mà lại đút cho anh ăn?!
Muốn che mặt…
Bây giờ tâm tư của cô rất nhạy cảm, một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ khiến cô suy nghĩ lung tung. Nhưng giờ phút này ——
Anh ở bên cạnh cô, chính là sự thỏa mãn lớn nhất.
Cô ăn, nghe thấy anh hỏi: "Cháu đã chuẩn bị xong cho tối nay chưa? Có hồi hộp không?"
"Có chút chút ạ…"
Anh xoa đầu cô, khóe miệng mỉm cười: "Căng thẳng cái gì? Chú ở đây."
"…" Chính là vì anh đến xem, cô mới hồi hộp.
"Ngày mai là cuối tuần, có bận gì trên trường không?
"Anh hỏi. Cô ngẫm nghĩ, lắc đầu, anh nói ngay:"Vậy tối nay diễn xong, chú đón cháu về nhà."
"Cháu hẹn với đám Dữu Tử tối nay diễn xong sẽ đi ăn khuya rồi…"
Thấy anh không nói gì, cô bổ sung ngay lập tức: "Ăn khuya xong, chú có thể tới đón cháu không?
"Cô nở nụ cười thầm. - Sau khi ăn uống xong, Dung Hoan nhìn thời gian cũng xấp xỉ đến nên đi đến phòng trang điểm, bên trong đã có rất nhiều người tới, Dữu Tử tới tìm cô khi đã đến giờ. Bọn họ có mời chuyên viên trang điểm, nhưng"sư nhiều cháo ít", mọi người chỉ có thể xếp hàng, vốn dĩ đến lượt Dung Hoan, có một cô gái tóc nâu đi thẳng đến ngồi xuống trước gương, thản nhiên lên tiếng: "Chuyên viên trang điểm, giúp tôi trang điểm trước nhé."
Dữu Tử thấy vậy không vui: "Cậu dựa vào cái gì mà chen hàng?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!