Chương 33: (Vô Đề)

Dung Hoan đi đến dưới lầu, cách cánh cửa đã nhìn thấy Phó Tư Diễn đứng quay lưng bên ngoài. Ánh đèn mờ mờ chiếu lên đất thành một vầng sáng loang lổ, bóng lưng anh ẩn một nửa trong tối, tuy trời rất lạnh, nhưng anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, lạnh lùng gầy gò.

Cô đè nỗi lòng nhấp nhô của mình xuống, đẩy cửa, đi ra ngoài.

Phó Tư Diễn nghe tiếng, xoay người, trong giây phút nhìn thấy cô, sắc mặt lại lạnh đi vài phần: "Mặc ít đồ như vậy?"

Dung Hoan mím môi, nhỏ giọng phản pháo: "Chú cũng mặc ít mà."

Anh giơ tay búng trán cô: "Còn cãi chày cãi cối với chú?

"Rồi sau đó anh đặt tay trên vai cô, nửa ôm lấy cô mà đi về phía chiếc xe, sau đó mở cửa để cô ngồi vào. Bên trong mở hệ thống sưởi nên ấm áp hơn nhiều, cơ thể vốn đang căng thẳng của Dung Hoan chợt thả lỏng. Cô nhìn thấy Kế Sâm ngồi ở ghế lái, sau khi đối mắt với ánh mắt của cô trên gương chiếu hậu, Kế Sâm đột nhiên nói một câu:"Ngài Phó, tôi xuống gọi điện thoại đã."

Sau khi được Phó Tư Diễn ngầm đồng ý, Kế Sâm lập tức xuống xe.

Lòng Dung Hoan khẽ động, không hiểu vì sao lại để hai người họ ở riêng với nhau.

Anh quay đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ trắng như sứ của cô gái nhỏ, đưa đồ ngọt cạnh ghế cho cô, nếu bình thường Dung Hoan nhìn thấy macaron cô thích nhất, chắc chắn sẽ cười đến nỗi mắt cong lên, nhưng bây giờ không khí không thể gọi tên giữa hai người khiến cô không có cách nào hưởng thụ niềm vui một cách đơn giản.

Quả nhiên, cô còn chưa kịp nói dối, đã nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: "Tối nay không nói với chú một tiếng đã chạy tới trường?

"Như là tới tìm cô tính sổ. Dung Hoan hơi rụt đầu một chút, trong lòng bắt đầu"ứa nước chua": "Chú ăn cơm ở ngoài, cháu không dám quấy rầy, chỉ nói với dì Tịnh một tiếng."

Anh nhìn cô chằm chằm, con ngươi nặng trĩu càng tối lại, im lặng vài giây cuối cùng cũng mở miệng: "Vì sao hôm nay lại đến Goga?

"Dung Hoan ngây người, hộp đồ ngọt bất chợt bị cô nắm chặt tạo ra mấy nếp gấp. Nhưng vẫn không nói. Phó Tư Diễn nhận ra vấn đề này không nên hỏi, anh đang định nói lái sang chuyện khác, đã nghe thấy giọng nói của cô gái nhỏ vang lên, nhỏ xíu mơ hồ nhưng vẫn lọt vào tai:"Muốn xem bạn gái tương lai của chú trông thế nào, cháu rất tò mò nên đến.

"Cô đã thốt ra lời thật lòng, thật ra lại không phải lời nói thật. Phó Tư Diễn ngẩn ra một giây, rất hứng thú mà hỏi lại:"Sao lại thành bạn gái tương lại?"

"Chẳng lẽ chú… không thích cô ấy?"

"Chú gặp một người là phải thích một người sao?"

"Ồ…" Đến phiên Dung Hoan không nói nên lời, anh giơ tay xoa đầu cô, dịu dàng trách: "Tò mò thì nói với chú, chú có thể dẫn cháu theo cùng, không cần chân còn đau đã chạy lung tung đến đó."

"Vâng.

"Phó Tư Diễn nhìn nét mặt cô, bảo cô về sớm nghỉ ngơi, chú ý vết thương trên chân. Dung Hoan nghe lời gật đầu, mở cửa xe, lại quay đầu lại, đã đụng độ với tầm mắt của anh. Không hiểu sao cô đỏ mặt, nhỏ giọng bỏ lại một câu"chú Phó ngủ ngon

", rồi lập tức chạy chậm về. Kế Sâm nhìn thấy cô đã đi, lúc này mới thức thời trở về xe, Phó Tư Diễn mở mắt, mệt mỏi mở miệng:"Về nhà đi.

"Kế Sâm gật đầu, khởi động xe. Trong xe phát một bản piano thư giãn, người đàn ông ở ghế sau vẻ mặt thờ ơ, nhắm mắt ấn trán, trong lòng trước sau đều không thể thư giãn. Im lặng một lúc lâu, giọng Phó Tư Diễn cực kỳ khàn mà nói:"Kế Sâm, có phải tôi làm sai rồi không?"

"Nhưng hành động của tôi khiến con bé sinh ra tình cảm đó."

Môi Kế Sâm giật giật, vẫn nói câu mình muốn nói nhưng luôn nhịn trong lòng: "Ngài Phó đối xử tốt với cô Dung, là ý của ông chủ, không có gì không ổn." Anh ta muốn cố gắng hết sức giảm bớt gánh nặng tâm lý của Phó Tư Diễn.

Phó Tư Diễnkhông nói nữa.

Màn đêm buông xuống, xe nhanh chóng đi qua thế giới của ánh đèn neon.

-

Tuần giữa tháng mười hai, ban nhạc còn đang tiếp tục luyện tập, dưới sự cọ xát, sự phối hợp của mọi người càng ăn ý hơn, cuối tháng sẽ đến lúc chính thức biểu diễn.

Nhưng vào ngày cuối cùng khi Dung Hoan nhận được thời gian biểu diễn, cô sắp phát khóc lên.

Không biết trùng hợp hay sao, lại cứ trùng ngày biểu diễn của Tiêu Thừa Chi!

Cô vất vả lắm mới cướp được vé lại không thể đi được. Cô nói chuyện này cho Hề Phán, Hề Phán cũng thấy buồn thay cho cô, sau đó tấm vé này phải bán lại cho một bạn học cùng lớp cũng muốn đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!