Chương 32: (Vô Đề)

Vừa rồi Dung Hoan vốn là muốn đem cho Phó Tư Diễn một ly nước trái cây, không ngờ lúc cô vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy âm thanh trong phòng vọng ra.

Câu nói cuối cùng "Cháu sẽ đi gặp cô Từ theo ý của bác.

"đó giống như một tảng đá lớn mạnh mẽ đập vào lòng cô, khơi lên một trận sóng cuồn cuộn. Mà ngay lúc này, khi anh đang chăm chú nhìn vào mắt cô, ánh mắt phản chiếu sự mơ hồ trong bóng tối lại càng khiến cho cơn sóng nhiệt trong lòng cô mạnh mẽ dâng cao. Một lúc lâu sau anh mới đưa tay ra, trong giọng nói mang theo ý cười:"Nước trái cây này không phải cho chú sao?"

Cô vừa mới tỉnh táo lại sau chút thất thần, tay vừa đưa ly nước trái cây cho anh lại vừa nghe thấy anh hỏi: "Nghe thấy hết rồi à?"

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh đèn hành lang nhập nhòe: "Chú... muốn đi xem mắt sao?

"Trong giọng nói của cô bộc lộ vài phần không thể tin được. Phó Tư Diễn hơi giật mình sau đó khom người, bàn tay vân vê khuôn mặt của cô, giọng điệu có phần trêu chọc:"Thế nào?

Hoan Hoan không muốn chú yêu đương hay sao?

"Dung Hoan ngạc nhiên giây lát, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, tim cô giống như bị đâm một nhát. Cô cúi mặt, đôi môi mấp máy, cố kìm nén sự chua xót mà trả lời:"Dạ muốn..."

"Chú đã ba mươi tuổi rồi, nếu còn không yêu đương thì già mất."

Bỗng nhiên anh bật cười, giơ tay vuốt mũi cô: "Chê chú già hả?"

"Chú ơi, nếu như chú đi xem mắt rồi... thích người đó thì sao ạ?" Cô nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như sao.

"Nếu Hoan Hoan là chú thì sao?

"Anh tò mò hỏi ngược lại. Cô sửng sốt, bàn tay chầm chậm nắm lấy vạt váy:"Nếu là cháu, vậy thì... cứ ở bên nhau là được rồi.

"Có ai lại không muốn được ở bên người mình yêu đâu chứ? Cô cảm thấy nếu như mình còn ở chỗ này chỉ sợ là không thể nào bày ra được vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt nữa, thế nên Dung Hoan lùi lại một bước rồi nói:"Chú ơi, cháu về phòng đây... chú ngủ ngon."

Dung Hoan trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, cánh cửa phòng dường như có thể ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

Cô dựa lưng vào cánh cửa, cả thân người dần dần trượt xuôi xuống sàn nhà.

Trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ mờ xa xa ngoài cửa sổ chiếu vào khiến cô không thể nhìn rõ được năm ngón tay của mình.

Chuông đồng hồ trên đầu giường từng nhịp tíc tắc đánh vào tai cô, Dung Hoan mở túi xách lấy điện thoại ra gọi cho Hề Phán.

Đầu dây bên kia nhanh chóng trả lời: "Sao thế cô nương? Tớ đang xem phim đấy. Có chuyện gì thì nói nhanh lên." Cô ấy hay đùa giỡn như vậy, làm ra vẻ mình thật sự rất bận.

"Phán Phán à, tới muốn tâm sự với cậu.

"Giọng nói của cô nhỏ nhẹ một cách kỳ lạ. Hề Phán ngay lập tức nhận ra sự khác thường của Dung Hoan:"Cậu sao vậy? Nói tớ nghe đi, tớ đang rảnh này."

Dung Hoan kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy đêm nay cho cô ấy nghe. Hề Phán nghe xong cũng chỉ biết thở dài:

"Cậu có còn cách nào khác nữa không? Chuyện này không phải là chuyện sớm muộn còn gì? Chú của cậu lớn hơn cậu tận chín tuổi, chú ấy cũng đến tuổi lập gia đình rồi."

Trong lòng Dung Hoan cũng hiểu rõ, tình yêu mà cô dành cho anh không thể nào phơi bày ra được, cũng chính vì như vậy nên cô mới cảm thấy vô cùng đau khổ.

"Hoan Hoan này, đột nhiên tớ cảm thấy cậu ngốc nghếch quá đi thôi? Tại sao cậu lại thích người như vậy kia chứ? Nếu như tớ là cậu, nhìn thấy người đó vui vẻ cười nói với mấy nữ sinh khác tớ cũng thấy khó chịu..."

Dung Hoan cúi đầu nói: "Tớ cũng muốn kiềm chế lắm chứ..."

Giờ phút này Hề Phán có muốn nói lý lẽ với cô cũng không được, chỉ có thể tìm cách an ủi:

"Nói không chừng chú của cậu gặp cô gái kia rồi lại không thích thì sao? Lỡ đâu cô gái đó dung mạo bình thường, gia cảnh cũng bình thường, biết đâu chú của cậu lại không vừa ý cô ta. Thế thì ông nội của cậu còn có thể ép chú ấy kết hôn hay sao?"

Dung Hoan gượng cười: "Cảm ơn cậu đã an ủi tớ."

"Không có gì..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!