Cuối cùng là Vũ Tử rời khỏi sân sau.
Dung Hoan nhìn bóng dáng Vũ Tử xấu hổ và giận dữ rời đi, sau đó chầm chậm quay lại.
Phó Tư Diễn xiên trái cây, khóe mắt liếc nhìn biểu cảm như đang suy ngẫm gì đó của cô bé nọ, anh giơ tay lên khều khều cằm cô: "Nghĩ gì đó?"
Dung Hoan thu lại suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn anh, khó hiểu hỏi: "Chú... sao lại đối xử với chị Vũ Tử như vậy ạ?"
"Hử?"
Cô đắn đo dùng từ: "Có hơi... dữ."
"Vì chú không thích cô ta."
"Chị ấy thích chú, quấn chú không rời, chú làm vậy vì cắt đứt suy nghĩ của chị ấy ạ?
"Hàng mi dài của cô chớp chớp, đôi mắt trong suốt gợn sóng. Anh khom lưng nhìn thẳng vào cô, mỉm cười:"Hoan Hoan thông minh quá.
"Từ nhỏ đến lớn với những cô gái thương nhớ anh, anh đều cố ý giữ khoảng cách với họ, những người da mặt dày anh sẽ rất chán ghét, giống như Vũ Tử. Dung Hoan muốn hỏi anh, có phải những người thích anh sau khi anh phát hiện, đều sẽ bị anh"cách ly" không?"
Đáng tiếc lời còn chưa ra khỏi miệng, phía sau đã truyền tới tiếng của Vũ Lương: "Cháu gái nhỏ, vào lập đội chơi game nào!
"Hai người một lớn một nhỏ nhìn về phía Vũ Lương, mặt Phó Tư Diễn đen đi. Dung Hoan nhìn Vũ Lương lại nhìn người bên cạnh, bây giờ cô đã có kinh nghiệm:"Chú Vũ, cháu không chơi..."
"Sao lại không chơi," Vũ Lương dựa vào cửa sổ bằng kính, rít một hơi thuốc, cười đắc ý:
"Không phải là sợ chú của cháu không vui đó chứ? Phó Tư Diễn cậu có cần nhỏ mọn như vậy không..."
Mặt Dung Hoan nóng lên, mặt xị xuống: "Cháu... cháu vào tìm chị Bạch Ngưng trước đây.
"Dứt lời, cô dứt khoát chạy trốn. Vũ Lương trầm giọng cười, đi đến bên cạnh Phó Tư Diễn:"Sao cậu lại thế, nhìn cháu gái nhà cậu bị dọa thành gì rồi kìa?"
Ánh mắt lạnh như đao của Phó Tư Diễn ép tới: "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"
Vũ Lương ôm bả vai Phó Tư Diễn: "Được rồi cậu ơi, nếu không phải người ta sợ cậu không vui thì đã lập đội đánh đôi giải trí với tôi rồi, bé cháu nhà cậu đúng là nghe lời cậu thật đấy."
"Không nghe lời tôi chẳng lẽ nghe lời cậu à?"
"Xí."
Phó Tư Diễn huých cùi chỏ vào ngực Vũ Lương, khiến anh ấy đau rên lên một tiếng, Phó Tư Diễn đang định đi, sau đó nhớ tới một chuyện, vừa dợm chân lại dừng: "Đúng rồi, bảo em họ cậu đừng có tới làm phiền tôi, tôi thể hiện không thích cô ta vậy rồi còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Vũ Lương: "...
"... Vũ Tử về nhà trước, Dung Hoan và Bạch Ngưng ngồi trò chuyện trong phòng khách, đang nói thì chuông điện thoại của Dung Hoan vang lên, Bạch Ngưng nghe nhạc chuông thì ngẩn ra một lát, lúc Dung Hoan nhận điện thoại xong quay lại thì phát hiện Bạch Ngưng nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ. Dung Hoan đang không hiểu chuyện gì, Bạch Ngưng chỉ chỉ vào điện thoại của cô:"Chuông điện thoại của em..."
"Là "Độc nguyện", sao vậy ạ?"
Khóe miệng Bạch Ngưng cong lên: "Là Tiêu Thừa Chi hát à? Em là fans của cậu ta sao?"
Mắt Dung Hoan sáng lên, cô gật đầu ngay lập tức, bài hát này không được xem là quá nổi trong những bài Tiêu Thừa Chi hát, thậm chí là ít phổ biến, nhưng vậy mà Bạch Ngưng lại biết: "Vâng, em rất thích anh ấy ạ."
Bạch Ngưng cúi đầu cười thành tiếng, cười đến Dung Hoan phát ngốc luôn, cô nháy đôi mắt sáng rỡ, kích động hỏi: "Chị Bạch Ngưng, chị cũng thích Tiêu Thừa Chi ạ?"
Bạch Ngưng bị vẻ đáng yêu ngây thơ của Dung Hoan chọc cười: "Chị siêu thích cậu ta."
Dung Hoan không ngờ cô và Bạch Ngưng đều là một thành viên của "Nước Cam", Dung Hoan cảm thấy quan hệ của hai người tiến thêm một vui, vui vẻ chia sẻ với cô ấy về sự nghiệp đu idol theo kiểu Phật hệ thường ngày của mình:
"Chị Bạch Ngưng thích anh ấy từ lúc nào vậy? Em biết anh ấy lần đầu tiên là năm anh ấy phát hành"Độc nguyện", bài hát này thật sự nghe siêu hay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!