Dung Hoan ngồi xuống ghế đối diện Phó Tư Diễn, cầm dao nĩa, mau chóng vùi đầu vào bàn ăn.
Dung Khang Đạt thấy cô như thế, tưởng cô xấu hổ, cười nói: "Tính cách Hoan Hoan vẫn không thay đổi, vẫn hướng nội như thế đấy."
Phó Tư Diễn ngước mắt nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch lên: "Chắc là thấy cháu lạ mặt nên xấu hổ."
Dung Hoan: "..."
Ông cụ vuốt bộ râu được cắt sửa gọn gàng: "Tối hôm qua muộn như thế rồi mà còn đến thư viện học bài với cô nhóc nhà hàng xóm à? Sau này muộn thế rồi muốn ra ngoài thì bảo tài xế đưa đi."
"Thư viện?
"Phó Tư Diễn hơi cao giọng ở âm cuối. Dung Hoan run tay, dao nĩa cộp vào đĩa sứ trắng, phát ra âm thanh lanh lảnh. Dung Khang Đạt gật đầu, đặt tay lên gây được chạm trổ, khen Dung Hoan trước mặt Phó Tư Diễn:"Hoan Hoan học hành rất tốt, thích học tập giống y như bố nó trước kia, giờ đã thi đỗ ngành học piano ở đại học S."
Lòng bàn tay Dung Hoan đổ mồ hôi, cô đã chuẩn bị xong xuôi khi bị vạch trần lời nói dối rồi nhưng Phó Tư Diễn lại bình thản lên tiếng: "Vâng, vừa nhìn đã thấy là một cô gái rất ngoan.
"Cô ngẩng phắt đầu lên, va vào ánh mắt mỉm cười của anh. Tại sao anh lại giấu giúp cô? Hơn nữa cái câu"rất ngoan
"kia cứ như cố tình nói ngược vậy... Phó Tư Diễn nói tiếp:"Nhưng thi đại xong có thể thả lỏng một chút, rảnh rỗi thì rủ bạn bè tới DC uống nước." Anh nói hết câu thì ngừng một chút, "Không biết Hoan Hoan từng đến đó chưa? Biết đâu lại thích lắm đấy.
"Dung Hoan khẽ hít sâu một hơi. Dung Khang Đạt đặt trà sâm xuống, xua tay, giọng điệu trách cứ:"Cháu đừng tưởng rằng cháu ở DC thì yên tâm được, Hoan Hoan à, chúng ta không đến đó nhé, chỗ đó hỗn loạn lắm, xảy ra chuyện gì thì biết làm sao."
Phó Tư Diễn nhấp một ngụm sữa bò, độ cong bên khóe miệng không thay đổi: "Vâng, con gái vẫn nên cẩn thận thì hơn, thích cũng không thể lén lút chạy tới đó một mình, đúng không?
"Trái tim Dung Hoan bị anh làm cho đập loạn hết cả lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô nghe thấy chỉ biết gật đầu không nói gì. Mà giây phút này trong lòng cô chỉ hận không thể rời khỏi đây, tránh xa người này ngay lập tức. May là sau đó đề tài chuyện sang Phó Tư Diễn. Dung Hoan nhanh chóng ăn uống xong, quay về phòng, cô thở phào một hơi, ngã xuống giường. Tiếng chuông điện thoại nhẹ nhàng vang lên, cô nghe máy, giọng Thẩm Như vọt tới:"Hoan Hoan, cậu gặp chú Phó chưa?"
Dung Hoan: "... Gặp rồi."
"Tới nói đúng không, rất đẹp trai!"
Dung Hoan cảm thấy cách cái màn hình mà độ mê trai của Thẩm Như đã tràn qua tận đây rồi:
"Nếu cậu thích thì qua đây nhìn luôn đi. Tớ không ngại để cậu xách luôn cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh chú ấy mở miệng là ra gọi chú ơi chú à đâu, đảm bảo cậu hài lòng."
"...
"Tám chuyện vài câu thì họ tắt máy. Dung Hoan ở trong phòng nghe nhạc một lát, định tới phòng đàn luyện đàn, cô vừa ra ngoài đã thấy có mấy người áo đen đi ra đi vào, vận chuyển rượu vang một cách cẩn thận ở dưới tầng. Dung Hoan thấy kỳ lạ, sau đó nghe thấy một trong số người đó quay lại hỏi:"Ngài Phó, chai này để đâu?"
Một đôi giày da bước vào cửa: "Chai này không cần cất, tặng cho cậu hai nhà họ Tống đi."
"Vâng."
Phó Tư Diễn như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên nhìn lên phía trên. Dung Hoan nhanh chóng rụt người lại, trốn ra sau vách tường.
Phó Tư Diễn cong miệng cười, không nhìn phía đó nữa.
Cô nhanh chân chạy về phòng ngủ, đóng cửa lại. Một lát sau cô lại đi ra, dưới tầng không còn âm thanh gì nữa. Cô xuống tầng, nhìn tủ rượu đủ các loại rượu đỏ, bày la liệt thì hơi hãi.
Cô đến gần, nhìn thấy trong tủ kính có ba chai rượu vang đỏ La Romanee
-Conti 1997.
Cô nhìn chiếc màu đen Maserati GT trước cửa, nhận ra rằng Thẩm Như nói giàu có khi còn giàu hơn cả tưởng tượng của cô.
Đi xe sang, uống rượu vang đắt, cả người nạm vàng, có quyền có thế.
Rốt cuộc... Anh là người thế nào?
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!