Chương 28: (Vô Đề)

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, tim Dung Hoan đập như trống, cụp mắt xuống nói: "Cháu... cháu không biết."

Phó Tư Diễn giơ tay lên nhẹ nhàng miết khuôn mặt non mềm của cô, mỉm cười nói: "Đến lúc gặp được người mình thích, nói trước với chú một tiếng."

Lòng cô giật thót, lại ngu ngơ hỏi: "Tại sao ạ?"

Anh miết mặt cô: "Hoan Hoan ngốc như vậy, đến lúc đó bị người ta lừa thì sao? Chú xét duyệt giúp cháu một chút."

Bị anh nói ngốc, cô thở phì phò trừng mắt liếc anh, mở miệng phản đối: "Cháu không ngốc nhé."

Anh thâm trầm nở nụ cười: "Ừ, Hoan Hoan thông minh nhất.

"... Dung Hoan về đến phòng mình, ngồi trên mép giường nhìn đêm tối đầy sao bên ngoài, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn câu hỏi của Phó Tư Diễn;"Cháu thích kiểu người thế nào

". Cô nghĩ có phải tối nay ngửi mùi rượu trên người chú ấy khiến mình cũng say rồi không, nếu không tại sao lúc chú ấy hỏi câu này, người hiện lên trong lòng cô... Vậy mà lại là chú ấy."Mình đang nghĩ bậy bạ cái gì thế...

"Cô sờ gò má nóng hổi của mình, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng..... Gần một giờ sáng, Dương Hoan nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, đầu óc cô nóng lên, lòng rạo rực dậy sóng khiến cô không thể nào tĩnh tâm được. Cô sờ điện thoại trên đầu giường, cô nghĩ người duy nhất có thể giải bày tâm sự chỉ có Hề Phán. [Ngủ chưa Phán Phán.] Cô thử nhắn tin cho cô ấy. Bên kia gọi điện lại rất nhanh, Dung Hoan vui vẻ bắt máy, bên tra truyền đến giọng nói tràn đầy sức sống của Hề Phán:"Sao thế cục cưng, xảy ra chuyện gì?"

Dung Hoan: "Sao cậu biết đã xảy ra chuyện?"

"Chị gái làm ơn nhìn xem bây giờ là mấy giờ, dựa theo đồng hồ sinh học bình thường của cậu thì cậu đã ngủ mất đất rồi, cậu tìm tớ vào giờ này, chắc chắn là có tâm sự ngủ không được rồi."

Dung Hoan cảm thấy ấm áp: "Sao cậu hiểu tớ thế chứ."

"Không thì sao gọi là bạn chí cốt được, bao giờ cậu mới giấu được tớ, nói đi, vừa hay tớ chưa buồn ngủ."

Dung Hoan ngồi dậy, cầm gối chêm sau lưng, cô cụp mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ, trong chốc lát không biết nên mở miệng thế nào: "Phán Phán... cậu đã từng thích ai chưa?"

"Vô nghĩa, cậu cho là ai yêu vào cũng tụt IQ như cậu à." Hề Phán khẽ xùy một tiếng, cười mỉa mai.

"... Vậy cậu đã từng thích người không nên thích chưa?"

Hề Phán không hiểu ý của cô, Dung Hoan nghĩ đến người kia, cổ họng rít lại, giải thích: "Ví dụ như cậu biết rõ cậu và anh ta không thể nào đến với nhau, không phải là người cùng thế giới với anh ta, cậu không hợp với anh ta... người như vậy cậu vẫn sẽ thích sao?"

Hề Phán cắn môi suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nói: "Tại sao ánh mắt của tớ lại tráo trở vậy nhỉ, thế nào cũng phải thích kiểu người này."

Dung Hoan thở dài: "Thích là không thể thể kiềm chế được, đây là cậu nói với tớ..."

Hề Phán nhướng mày:

"Mẹ nó, tớ lại bị cậu lòng vòng làm cho khó hiểu, mấu chốt bây giờ là cậu có người mình thích rồi! Mau mau mau nói với tớ, rốt cuộc là ai! Đừng tưởng tớ ngốc nghe không hiểu mơ mộng yêu đương thiếu nữ của cậu đấy nhé."

Trong lúc nhất thời Dung Hoan khó mở miệng, dưới sự đeo bám không rời của Hề Phán, rốt cuộc cô ấp a ấp úng nói ra: "Chú của tớ... Không phải ruột, là sau khi tớ quay lại nhà họ Dung, vẫn luôn chăm sóc tớ."

Hề Phán vốn đang đi xuống cầu thang, nghe được câu này suýt chút nữa là trượt chân: "Không phải cậu nói gì... Chú của cậu?!

"Trước kia Hề Phán từng nghe Dung Hoan nhắc đến người này, lúc đó Dung Hoan chỉ nói người này rất cưng chiều cô, tốt với cô, Hề Phán cho rằng tình cảm của Dung Hoan với người này chỉ là như đối với bậc cha chú, nhưng bây giờ Dung Hoan lại nói thích chú ta?! Dung Hoan ngã xuống giường, mặt lại nóng lên. Dung Hoan tỉ mỉ kể cho Hề Phán nghe những chuyện xảy ra gần đây, Hè Phán nghe xong không khỏi cảm thán:"Chú của cậu thật sự rất tốt với cậu, hơn nữa cậu nói chú ta nhìn đẹp trai lại còn chất lượng tốt, có đốt đèn cũng khó tìm, nếu là cô gái khác thì rất khó nắm bắt được.

Nhưng suy nghĩ này của cậu... rất nguy hiểm đó."

"..."

"Cậu nói xem cậu thích ai mà không được? Trường đại học có một đám anh trai xuất sắc cho cậu chọn, sao nhất định phải chọn người lớn hơn cậu nhiều như vậy."

"Chú ấy... chú ấy không già mấy." Cô khẽ phản đối.

"...

"Bạn nói lý do khách quan gì với con gái đang yêu cơ chứ. Hề Phán chuyển đề tài:"Nhưng không phải cậu nói là không phải ruột thịt sao? Vậy thì không có gì to tát, thất tình lục dục vốn là ham muốn cơ bản của con người, hơn nữa hai người ở chung một mái nhà, phát sinh cái gì cũng vô cùng bình thường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!