Phó Tư Diễn ôm Dung Hoan ngồi vào xe, hai người ngồi cùng ở hàng ghế sau, Phó Tư Diễn thấy cô gái nhỏ cúi đầu xoa xoa mắt, không dám để anh nhìn thấy mặt cô, cô vẫn luôn cố kiếm chế cảm xúc của mình.
Anh thu bớt biểu cảm lại, im lặng mấy giây, cuối cùng đưa tay kéo cô sang, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Kế Sâm ngồi vào vị trí phó lái quay đầu lại thì thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên và hứng thú, anh ấy đang tính mở miệng hỏi boss bây giờ đi đâu, Phó Tư Diễn đã ngước mắt nhìn anh ấy, giọng nói nặng nề: "Hai người ra ngoài trước đi."
Kế Sâm và tài xế lập tức xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người ngồi phía sau.
Dung Hoan khẽ ngừng nức nở, cô muốn che mắt mình lại nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy.
Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lấp lánh nước của cô, nhìn trông mềm mại vô tội như con thỏ trắng, khiến lòng anh rối tinh rối mù.
Một giây sau, anh giơ tay đè cái đầu nhỏ bé vào trong ngực mình, môi mỏng của anh khẽ mấp máy, hàng ngàn cảm xúc ngập tràn trong mắt, nhưng cuối cùng khi mở miệng chỉ hóa thành một câu dịu dàng: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhịn, nhé?"
Cuối cùng Dung Hoan cũng không thể chống lại được sự dịu dàng của anh, nước mắt cô ào ào rơi xuống, Phó Tư Diễn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô như trấn an những nỗi buồn của cô, không lên tiếng, chỉ tùy ý để nước mắt cô làm ướt áo sơ mi của mình.
Đã rất lâu rồi Dung Hoan chưa được khóc lóc thoải mái như thế, lần trước cô khóc vẫn là đêm mẹ rời đi, không có ai có thể cảm nhận được vừa từ trên giường tỉnh lại, trời cao trả cho cô một cái mạng, nhưng lại mang người thân duy nhất của cô đi mất.
Từ nhỏ chỉ cần cô vừa khóc, người nhà đã ra lệnh bắt cô ngậm chặt miệng không được phép rơi nước mắt, những đau khổ kia không thể làm cách nào khác đành trôi ngược về trong cơ thể, chất chứa rất lâu rồi.
Nhưng người trước mặt cô bây giờ không giống họ, anh cho cô toàn bộ cảm giác an toàn, không để cô phải giả vờ ngụy trang bản thân nữa.
Cô gái nhỏ khóc đủ rồi, Phó Tư Diễn lấy khăn giấy thay cô lau nước mắt, vừa mở miệng đã kiên nhẫn hỏi: "Cô nhóc, đầu còn đau không?"
"Vâng." Cô hốt hoảng bổ sung thêm: "Cháu không muốn đi bệnh viện..."
Anh biết giờ phút này đi đến nơi như bệnh viện thì càng sẽ kí. ch thích cô hơn. Anh khẽ cười một tiếng, nhéo gò má cô nhỏ giọng dỗ dành: "Được, không đến bệnh viện, vậy chú đưa cháu về nhà có được không?"
Cô gật đầu nỗi buồn trong lòng đã được an ủi rất nhiều, nhưng thấy một mảnh ướt đẫm trên áo sơ mi của anh, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến tư thế thân mật giờ phút này của hai người, sắc mặt cô trở nên đỏ hơn một chút, cũng không dám cử động gì.
Anh hoàn toàn không biết tim cô đang đập rộn ràng từng hồi, giơ tay lên giúp cô vén tóc đến sau má, mắt cô cúi thấp, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, trong lòng ngọt đến mức muốn phình to lên.
Rồi sau đó Phó Tư Diễn ôm cô xuống, để cô ngồi sang bên cạnh, Dung Hoan thở dài một hơi, thấy anh lấy điện thoại ra mở lên rồi nhấn nhấn gì đó, một lát sau tài xế và Kế Sâm trở về.
"Về nhà, sau đó mời bác sĩ Lý đến nhà một chuyến.Phó Tư Diễn nói. -Cô Dung bị k. ích thích tinh thần, dẫn đến cảm xúc cũng bị kích động, hơn nữa đã từng gặp tai nạn xe nên bị di chứng chấn động não dẫn đến đau đầu.
Tôi kê một chút thuốc để cô ấy uống, khoảng thời gian này nên để cô ấy ổn định cảm xúc, chú ý chuyện ăn uống và ngủ nghỉ.
"Bác sĩ ra đến cửa nhìn Phó Tư Diễn nói. Phó Tư Diễn:"Còn vết thương lòng của cô ấy có thể chữa được không?"
"Cái này phải xem bản thân cô ấy rồi, không biết lúc bình thường ngài có cùng cô ấy nói chuyện với nhau về việc này chưa, phải khơi thông lòng mình, nếu như từ đầu đến cuối cô ấy cứ kiềm nén cảm xúc của mình thì vết thương này khó lòng chữa khỏi, ngài có thể thử khơi thông, nói chuyện với cô ấy nhiều một chút, hoặc chúng ta có thể kết hợp điều trị tâm lý cho cô ấy.
Nhưng mà dựa theo trạng thái bình thường của cô ấy mà ngài vừa nói với tôi, thì tình hình trước mắt sẽ không quá nghiêm trọng, ngài Phó có thể yên tâm.
"Sau khi Kế Sâm tiễn bác sĩ đi, thì đến tìm Phó Tư Diễn, anh đang nói với dì Tịnh về chế độ ăn của Dung Hoan. Sau khi giao việc xong, Phó Tư Diễn đi lên lầu, ánh mắt liếc nhìn sang Kế Sâm đang đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói:"Trong vòng một ngày."
Không cần nói nhiều, Kế Sâm lập tức hiểu ý anh: "Đã điều tra rồi, ngài Phó xin yên tâm.
"- Dung Hoan nằm trên giường, thì nghe thấy tiếng người mở cửa. Cô hơi mở đôi mắt khép hờ ra, thì thấy Phó Tư Diễn đi vào. Anh ngồi vào mép giường, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, xoa xoa đầu cô nói:"Sau rồi nhóc con?"
Mặt cô đầy vẻ nghi ngờ: "Sao hôm nay chú lại đến..."
"Vốn dĩ tối nay muốn đưa cháu đi ăn cơm, nhưng bạn cháu nói cho chú biết cháu đang xảy ra chuyện, chú không yên tâm nên đến tìm cháu."
Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: "May mà chú đến, nếu không chẳng có ai bảo vệ Hoan Hoan rồi."
Trong lòng cô rạo rực, đồng thời lại có một loại lo lắng, đau buồn đánh thẳng vào lòng cô, cô cúi mặt, mi mắt khẽ run: "Chú... Biết chuyện kia rồi sao?"
Anh có nghĩ giống như nhà họ Vương, cũng nghĩ cô chính là hung thủ giết người?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!