Chương 23: (Vô Đề)

Cô che gương mặt đỏ bừng lại, nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh ra, thấy bên ngoài không có ai nên cô nhanh chóng chạy ra ngoài sân thượng.

Cô ôm váy ngủ sạch sẽ, từ ban công chạy vào, trên đường trở về nhà vệ sinh phải đi ngang qua phòng làm việc.

Cửa phòng làm việc rộng mở, ánh mắt cô theo bản năng liếc mắt nhìn vào trong thì nhìn thấy Phó Tư Diễn đứng bên trong đó.

Anh đứng cạnh tủ sách, cúi đầu nhìn quyển sách đang cầm trong tay, áo hoodie màu đen, quần jean màu xanh lam khiến dáng người anh vừa cao lớn vừa cân đối.

Anh lộ ra nửa gương mặt, nghe được tiếng động ngoài cửa nên anh quay đầu nhìn ra ngoài.

Dung Hoan mắt chạm mắt với anh, nhiệt độ trên mặt còn chưa vơi bớt bỗng nhiên lại tăng thêm mấy phần.

Phó Tư Diễn còn chưa kịp nói gì, đã thấy cô gái nhỏ cúi đầu xuống, ôm chặt lấy cái váy ngủ hình con thỏ màu hồng nhạt, nhấc chân chạy đi đến nhà vệ sinh, giống như anh còn đáng sợ hơn con ma tối qua mà cô nhìn thấy nữa.

Nhớ lại dáng vẻ vừa nãy của cô gái nhỏ.

Từ cổ đến mặt đều đỏ bừng, trái tai mềm, mỏng cũng hiện lên màu sắc của mật đào.

Anh thu hồi mắt mình lại, nhìn xuống đất khóe môi nở nụ cười.

-

Tối chủ nhật trở về trường, Dung Hoan đang xem sách vốn dĩ ký túc xá đang rất yên tĩnh, đột nhiên Bánh Bao hét to lên: "Cố vấn học tập gửi danh sách trong nhóm đó!"

"... Danh sách gì?" Bé Đen ngẩng đầu lên hỏi cô ấy, tay vẫn không ngừng chơi game.

"Chính là danh sách thành viên được diễn tấu cùng với ban nhạc theo đuổi giấc mơ, tớ xem một chút..." Bánh Bao mở danh sách ra: "Không có tớ, cũng không có Bé Đen cậu..."

"Bà nó!" Bé Đen cũng tình cờ bị một con khỉ đang ngồi xổm trong cỏ, dùng hai gậy đánh chết, bực quá đặt điện thoại xuống nói: "Con khỉ đáng chết, ôi tớ biết là tớ không vào được rồi.

"Tạ Nhu nghe thế, cũng cô ta cũng đã tính toán trước rồi, nên không mở danh sách ra coi nữa. Đột nhiên Bánh Bao đứng bật dậy, chạy đến bên cạnh Dung Hoan nói:"Dung Hoan có cậu nè! Ký túc xá của chúng ta có Dung Hoan vào nè!"

"Hả!

"Tạ Nhu nghe thấy thế, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tay run lên, bút kẻ mắt đi lệch đường, xém chút nữa đã đâm vào mắt. Cô ta vội vàng bỏ bút kẻ mắt xuống cầm điện thoại lên, lướt qua lướt lại danh sách:"Bánh Bao chắc cậu nhìn nhầm rồi, sao lại không có tớ được chứ?!"

"Tớ thật sự không thấy tên cậu, danh sách này chỉ có tám người...

"Bánh Bao bị Bé Đen kéo tay, để cô ấy nhìn vẻ mặt của Tạ Nhu, Bánh Bao cũng lập tức biết nhìn tình hình mà im lặng. Bình thường Bé Đen chơi thân với Tạ Nhu hơn mọi người một chút, cô ấy đứng dậy đến bên cạnh Tạ Nhu, vỗ vỗ vai cô ấy:"Không sao mà, không vào cũng không sao mà, cái này tớ nghe nói tính cạnh tranh rất lớn đến lúc đó mọi người cùng qua đấy xem diễn tấu cũng không tệ mà.

Dung Hoan, đến lúc đó giúp bọn tớ xin chữ ký của họ nha!"

"Đúng đúng đúng còn có tớ nữa!" Bánh Bao và Bé Đen nhanh chóng hết buồn, trái lại hai người còn cảm thấy mừng thay cho Dung Hoan.

Dung Hoan cười gật đầu, mà Tạ Nhu gạt tay Bé Đen ra, đứng lên, không tiếc gì mà đánh rơi bảng phấn mắt của Pat Mcgrath xuống bàn, cầm lấy điện thoại mở cửa ra ngoài, để lại Bé Đen cực kỳ lúng túng.

Dung Hoan không nhìn nữa, cũng chẳng nói gì.

Tạ Nhu đi đến chỗ không người, tức đến mức tay cầm điện thoại cũng run lên liên hồi: "Bố, bố nói giúp con nhờ vào quan hệ để được vào đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ biểu diễn mà, con không hề được vào, sao bố có thể lừa con như thế!"

"Con gái ngoan bớt giận nào, bố cũng không còn cách nào mà, bố nhờ người đưa quà đến cho người của đoàn nhạc, nhưng họ nói đoàn nhạc đó không lấy những thứ này, trả đồ lại cho bố nói đừng làm mấy chuyện này nữa.

"Đoàn nhạc theo đuổi giấc mơ rất coi trọng những người có tài năng, quanh năm người đưa quà đến để xin vào đoàn nhiều không kể hết, nhưng người phụ trách đoàn nhạc chưa từng xuống nước với bất kỳ ai cả. Tạ Nhu giận đến mức giọng nói cũng trở nên nức nở:"Còn không phải đều do mối quan hệ của bố chưa đủ vững chắc sao, bố có biết con muốn tham gia phần trình diễn này thế nào không..."

"Ôi trời không phải chỉ là một buổi biểu diễn thôi sao? Ánh mắt con gái ngoan của chúng ta phải rộng hơn một chút."

"Con mặc kệ, con không được vào, dựa vào đâu Dung Hoan lại được vào chứ! Cậu ta thì đàn hay thế nào, chẳng phải bởi vì mối quan hệ của chú cậu ta vững chắc hơn của bố thôi à?

"Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Bố Tạ nói ông ta còn bận việc nên vội vàng cúp máy, Tạ Nhu tức nhưng không có chỗ phát, đá vào tường một cái nhưng lại đứng không vững, xém chút nữa lại ngã xuống."Dựa vào đâu...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!