Chương 17: (Vô Đề)

Đôi mắt đen nhánh của Phó Tư Diễn híp lại, anh siết chặt lấy sau gáy của cô, giọng nói âm u xen lẫn một chút ý uy hiếp:

"Nhóc con, cháu lặp lại lần nữa? Chú đẹp trai như thế, sao lại không bằng cậu ta được?"

Cô bị anh nhìn, tim đập nhanh hơn, sóng nhiệt trong lòng cuồn cuộn dâng lên.

Cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, mi mắt run run nhưng dưới đó là miệng nhỏ không chịu thua một chút nào: "Vốn dĩ... Vốn dĩ không bằng...

"Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, giống như làm nũng. Nghe thấy lời này, khóe môi anh nhếch lên, buông tay đang giữ sau gáy của cô ra, nhưng lại bóp mũi của cô:"Đồ xấu xa, mất công tối nay chú còn muốn dẫn cháu đi ăn cơm."

Cô ngây người: "Ăn cơm?"

"Buổi chiều chú có việc đột xuất nên thất hẹn, không thể đi đón cháu. Cho nên chú muốn bồi thường cho cháu một chút, dẫn cháu đi ăn đồ ăn Nhật mà cháu thích."

"Sao chú biết cháu thích ăn đồ ăn Nhật?"

"Ông nội nói cho chú.

"Lúc Dung Hoan nghỉ hè thì thường xuyên hẹn Thẩm Như ra ngoài đi ăn đồ ăn Nhật, ông cụ cũng biết. Dung Hoan chớp mắt một cái, Phó Tư Diễn lại hỏi:"Hoan Hoan có muốn ăn không?"

Cô mím môi, gật đầu, anh cụp mắt nở nụ cười: "Được, chú dẫn cháu đi ăn."

"Chỉ... có hai chúng ta thôi sao?" Cô hỏi.

"Nếu không thì Hoan Hoan còn muốn đi với ai nữa?" Anh không nhịn được mà xoa tóc trên đỉnh đầu của cô, nhìn đôi mắt trong suốt như mặt nước của cô, ý cười lưu động giữa hai lông mày giống như thường:

"Chú không có nhiều tiền, vừa vặn chỉ đủ mời một mình Hoan Hoan."

-

Buổi tối lúc ăn cơm, Phó Tư Diễn nói ngày mai sẽ dẫn cô ra ngoài chơi, bảo cô chuẩn bị mang theo đồ bơi, phải đi qua đêm. Khó khăn lắm mới có kỳ nghỉ dài hạn, nếu ở nhà bảy ngày sẽ rất nhàm chán. Dung Hoan nghĩ nếu có thể ra ngoài chơi cùng với anh thì tâm trạng cực kỳ tốt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dung Hoan rời giường rửa mặt, thay quần áo xong thì xách theo vali hành lý nhỏ xuống lầu, Phó Tư Diễn đã đợi ở dưới lầu.

Vóc người của cô gái nhỏ yểu điệu, mái tóc được thắt bím cao, váy màu vàng nhạt làm cho làn da của cô trở nên trắng nõn, toát lên vẻ dịu dàng.

Anh vẫy tay với cô, Dung Hoan cho rằng có chuyện gì nên đi tới trước mặt anh: "Chú Phó?"

Tầm mắt của anh quét qua khuôn mặt cô, tiếng cười rơi vào trong tai cô, không khỏi khen ngợi: "Hôm nay Hoan Hoan rất xinh đẹp."

Sắc mặt Dung Hoan bỗng nhiên đỏ lên, không biết lúc này nên trả lời thế nào, người đàn ông thản nhiên nói: "Để công bằng, có phải Hoan Hoan cũng nên khen chú đẹp trai không?"

"...?"

Cô hé miệng, muốn trốn lại bị anh kéo lại, chóp mũi bị véo một cái: "Nhóc con, không khen thì không cho đi."

Nhân lúc anh không để ý, cô nhanh chóng rút tay về được, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào: "Còn lâu nhé.

"- Sau một giờ, xe đã đến một bến tàu, Dung Hoan phóng tầm mắt nhìn thấy một hồ nước lớn, ánh mặt trời chiếu sáng hắt xuống mặt nước tạo nên gợn sóng lấp lánh, bên cạnh đó là một khoảng núi rừng xanh biếc. Bên tai vang lên tiếng của Phó Tư Diễn:"Đẹp không?"

"Có... Chúng ta đi đâu đây ạ?"

"Khu nghỉ dưỡng.

"Nơi này ngoại trừ thuyền neo đậu thì không còn cái khác, khu nghỉ dưỡng ở đâu? Lúc đang nghi hoặc thì cô nhìn thấy cách đó không xa có một nam một nữ dựa vào bên cạnh xe thể thao mỉm cười vẫy tay về phía bọn họ. Dung Hoan có chút bất ngờ, bởi vì người phụ nữ kia chính là Bạch Ngưng mà cô nhìn thấy trong thư phòng ngày hôm qua. Dung Hoan vừa mới xuống xe, người đàn ông bên cạnh Bạch Ngưng đi về phía cô, tủm tỉm nói:"Quả nhiên là đáng yêu. Chào em gái nhỏ, em tên là gì?"

Phó Tư Diễn đi tới, kéo Dung Hoan ra sau lưng, mắt lạnh nhìn anh ta: "Đi sang một bên."

Vũ Lương làm bộ bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương: "Không đến mức đấy chứ Phó Tư Diễn, đề phòng tôi như thế, có khi cháu gái nhỏ thấy tôi đẹp trai, cố tình tới để làm quen với tôi đấy, đúng không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!