Chương 16: (Vô Đề)

Thời gian không ngừng trôi về phía trước, chớp mắt đã tới cuối tháng chín, kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng theo đó mà tới.

Ngoại trừ Bé Đen ở Tân Cương không thể trở về thì ba người khác ở ba tỉnh đều quay về nhà.

Buổi tối, mọi người đang thu dọn hành lý và nói chuyện phiếm với nhau thì cửa ban công được mở ra, Tạ Nhu cầm điện thoại đi vào, trên mặt không giấu được ý cười, dường như muốn để mọi người đều biết tâm trạng của cô ta lúc này.

"Tạ Nhu, cậu nhận điện thoại của ai mà vui vẻ như vậy?

"Bánh Bao hỏi. Tạ Nhu vứt điện thoại di động lên trên bàn, xoay người chống tay lên bàn nhìn bọn họ, khóe môi giương lên:"Bố mẹ tớ, cuối cùng thì Quốc Khánh bọn họ cũng rảnh, bảo là sẽ dẫn tớ đi nghỉ."

"Đi nghỉ! Là đảo Bali mà lần trước cậu nói muốn đi sao?"

Tạ Nhu ngẩn người, nhún nhún vai: "À... Bố mẹ tớ nói tết nguyên đán năm nay sẽ đi tới đó, Quốc Khánh đi đảo Bali chơi không vui, tớ mà đi thì cũng phải ở đến mười ngày nửa tháng."

"Thật không ngờ sẽ có một ngày tớ được ở gần "quý cô sang xịn mịn" như thế, Tạ Nhu, tớ thật hâm mộ cậu, không như tớ phải về nằm chết dí ở nhà."

"Không sao đâu, khi trở về tớ sẽ mang cho các cậu quà lưu niệm." Ánh mắt Tạ Nhu nhìn về phía Dung Hoan đang yên tĩnh thu dọn hành lý, thấy cô không phản ứng gì thì Tạ Nhu bèn chủ động hỏi dò: "Dung Hoan, Quốc Khánh cậu có sắp xếp như thế nào?"

"Tớ về nhà."

"Mọi người trong nhà của cậu không dẫn cậu ra ngoài chơi sao?

"Tạ Nhu gảy móng tay. Dung Hoan chợt lắc đầu, giọng bâng quơ:"Quốc Khánh đông đúc như vậy, đi ra ngoài nhìn người à?"

"..." Tạ Nhu tiện đà cười cợt, tự nói một câu: "Vẫn còn may tớ đi tới khu nghỉ dưỡng cao cấp, cũng không phải là nơi người nào cũng có thể đi."

Dung Hoan căn bản không để ý tới lời cô ta nói, cô bị thu hút bởi tin nhắn trên điện thoại.

[Chiều mai có mấy tiết học? Tới đón cháu về nhà. – Phó Tư Diễn.]

Khóe miệng Dung Hoan nhẹ nhàng nhếch lên, trả lời: [Chỉ có hai tiết thôi ạ.]

-

Buổi chiều hôm sau, Dung Hoan đem vali hành lý theo sau đó để dưới cuối lớp, định lát nữa sẽ mang vali đi luôn, không cần mất công về lại ký túc xá nữa.

Sau khi tan học, mọi người đi ra khỏi lớp, Dung Hoan đẩy vali, đè nén sự vui mừng hân hoan sắp gặp được người nào đó, đã không còn để ý đến âm thanh xung quanh tai.

Tạ Nhu đi theo phía sau cô, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Đi ra khỏi lớp học, Dung Hoan đã chú ý tới xe của Phó Tư Diễn cách đó không xa đang đậu ở dưới cây dã hương, cô vui vẻ quay đầu nói với bạn cùng phòng: "Tớ đi đây, bye bye.

"Tạ Nhu nhìn thấy Dung Hoan đi về phía chiếc xe Maserati GT bắt mắt nhất kia rồi lên xe, Tạ Nhu thoáng sửng sốt. Bé Đen kinh ngạc:"Chiếc xe kia nhìn ngầu quá!

"Tạ Nhu hất cằm lên, một lát sau khẽ xì một tiếng:"Maserati, nhà tớ cũng có một chiếc.

"- Dung Hoan đi tới bên cạnh xe, Kế Sâm giúp cô mở cửa, cung kính nói:"Cô Dung, mời lên xe."

Cô cố nén sự hơi kích động trong lòng bước lên xe, nghiêng đầu lại nhưng thấy ghế sau trống rỗng, cô bất ngờ nhìn về phía Kế Sâm: "Chú Phó đâu rồi ạ?"

"Ngài Phó ở nhà có chút việc, bảo tôi tới đây đón cô.

"Cô nghe vậy, giống như đứa nhỏ không được chia kẹo, đáy mắt xẹt qua chút tâm trạng mất mát, nụ cười cũng dần biến mất. Cô lại che giấu cảm xúc của mình, làm bộ như không có chuyện gì mà"Vâng

"một tiếng, nhưng mà dù sao cũng còn trẻ tuổi, đương nhiên không qua nổi mắt của người quanh năm giỏi nhất việc quan sát sắc mặt người khác như Kế Sâm. Anh ta cười không nói gì rồi giúp cô đóng cửa xe. - Xe chạy đến biệt thự, Dung Hoan xuống xe đi vào cửa, người đi ra đón là dì Tịnh."Cô Hoan Hoan về rồi à, mau vào đi.

"Bà ấy vui vẻ nhận lấy vali hành lý, lấy dép đặt xuống dưới chân cô. Dung Hoan liếc mắt nhìn đôi giày cao gót Givenchy ở lối vào, cô hỏi:"Trong nhà có khách tới ạ?"

Dì Tĩnh gật đầu: "Cô Bạch đến, đang nói chuyện với ngài Phó ở thư phòng trên lầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!