Chương 15: (Vô Đề)

Khoảnh khắc ánh mắt anh quét qua, Dung Hoan vội vàng cúi đầu xuống, tim đập như pháo hoa nổ tung.

Không phải nói là ông chú đầu hói sao? Sao tự dưng lại biến thành Phó Tư Diễn rồi? Nếu mà biết trước là lớp của anh thì có đánh chết cô, cô cũng không dám đến!

Tiếng cảm thán mê trai của các nữ sinh trong lớp tràn ngập bên tai, rốt cuộc Dung Hoan cũng không nhịn được, len lén ngước mắt nhìn người thu hút toàn bộ ánh nhìn trên bục giảng.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh nhạt như trước, nụ cười trong mắt bị chôn thật sâu, cả người thêm một chút nghiêm nghị và trang trọng, khác hẳn dáng vẻ cười trêu cô thường ngày.

Phó Tư Diễn đứng trên bục giảng mang đến cho cô cảm giác xa cách lạ lẫm, như cần phải làm quen với anh lại một lần nữa.

Sau khi chuông vào lớp vang lên, cả lớp yên tĩnh hẳn, mọi người nín thở đợi Phó Tư Diễn lên tiếng.

Người trên bục giảng nhìn lướt qua mọi người, trầm giọng nói:

"Hai buổi đầu tiên là thầy Hồng giúp dạy thay. Tôi là giáo viên phụ trách môn Kinh tế vi mô, họ Phó. Không có thông tin liên lạc, các bạn có thể trực tiếp đến gặp tôi sau giờ học, hoặc gọi cho văn thư trường, nếu muốn hỏi vấn đề cá nhân... Xin lỗi, đừng làm phiền tôi."

Lúc đầu, các nữ sinh còn mê muội trước tông giọng trầm thấp của anh, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng mới nhận ra giáo sư đẹp trai như thế chỉ có thể đứng nhìn từ xa...

Anh vừa loay hoay gỡ cổ tay áo, vừa lạnh nhạt nói: "Cách dạy của tôi có thể sẽ không giống các giảng viên khác. Số chữ trên ppt không nhiều, trọng điểm đều nằm trong lời tôi giảng. Cuối kỳ, không đánh dấu trọng tâm đề thi, nếu muốn dựa vào ghi chép học thuộc lòng không động não thì khỏi cần đến thi.

Đề thi tôi ra không phải học thuộc lòng là có thể giải quyết vấn đề được đâu.

Trong lớp sẽ có rất nhiều câu hỏi khiến các bạn phải suy nghĩ, tất cả đều được tính vào điểm thông thường. Nếu chỉ mang theo một cái điện thoại đến lớp nghỉ dưỡng thì tôi khuyên các bạn nên ra ngoài tìm một chỗ có Internet tốt hơn.

Tuy Kinh tế vi mô là môn cơ bản nhưng cũng rất quan trọng, học chuyên sâu cũng rất thú vị. Tôi đảm bảo sẽ cho các bạn tiết học chất lượng nhất, có nghe giảng hay không thì tự các bạn quyết định, đương nhiên cuối cùng các bạn có qua môn hay không là do tôi quyết.

Về phần điểm danh, tôi điểm danh vắng ba lần thì thi lại. Bây giờ là lần điểm danh đầu tiên.

"Mọi người hít một hơi lạnh, cảm thấy có một giảng viên nghiêm khắc như vậy, có lẽ ngày lành trước kia phải kết thúc rồi. Phó Tư Diễn bắt đầu điểm danh, một vài sinh viên vốn tưởng đây là tiết của thầy Hồng đều bị điểm danh vắng. Đọc đến số 24 mà Dung Hoan đi học thế:"Nhan Đình."

Cô cúi đầu, rầu rĩ kêu "có" một tiếng, sau đó cô phát hiện người trên bục giảng bỗng im lặng mấy giây, tim cô đập thình thịch, sợ anh phát hiện ra, có tật giật mình càng cúi thấp đầu hơn.

Nhưng...

Phó Tư Diễn gọi tên tiếp theo, Dung Hoan thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thì thấy khóe môi anh như có như không cong lên, chớp mắt đã biến mất.

Chắc là anh... không phát hiện ra đâu nhỉ?

Cô chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Sau khi điểm danh xong, tiết học chính thức bắt đầu, Dung Hoan len lén lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Nhan Đình, giải thích ngắn gọn tình hình.

"Không sao, không bị phát hiện là được, không cần ghi chép, cậu cứ làm việc của mình đi ~

"Dung Hoan không có việc gì làm, đành tiếp tục đọc sách. Cô đột nhiên phát hiện mình đã lâu không gặp Phó Tư Diễn, bây giờ mới được nghe giọng nói quen thuộc của anh, đương nhiên là vui vẻ lắm. Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã không thể vui vẻ được nữa."Kinh tế học vi mô liên quan đến lý thuyết cung cầu, lý thuyết xí nghiệp, lý thuyết cạnh tranh hoàn toàn, lý thuyết sức mạnh và cấu trúc thị trường...

"Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Phó Tư Diễn vừa nói, vừa chậm rãi đi đến hàng ghế sau, Dung Hoan ngồi bên ngoài gần lối đi, lại cúi đầu giả vờ làm người tàng hình. Chỉ thấy lúc anh đi đến bên cạnh cô, bước chân và lời nói của anh đều dừng lại... Lòng bàn tay nắm chặt của cô lại đổ mồ hôi. Cũng may anh không nán lại không bao lâu đã đi lên bục giảng, Dung Hoan thầm thở phào nhẹ nhõm, bên tai chợt nghe thấy một tiếng rất khẽ:"Bạn học ——"

Cô quay sang, phát hiện là nam sinh vừa rồi xin cô nhường chỗ: "Nếu cậu không mang theo sách thì có thể xem với tớ."

Cô đang định từ chối thì nam sinh đã đẩy sách qua, nhích qua ghế bên cạnh cô. Dung Hoan chỉ đơn giản lấy giấy bút ra giả vờ giả vịt.

Phó Tư Diễn đang nói hăng say, cô buông lỏng cảnh giác, tiện tay vẽ một con thỏ nhỏ ở góc trên bên phải của tờ giấy, cầm bút lên, lại phát hiện nam sinh bên cạnh đang nhìn con thỏ của cô, cười cười.

Cô lập tức đỏ mặt che đi, lại không thấy ánh mắt nhìn chăm chăm bọn họ của người trên bục giảng.

"Bạn nữ mặc váy vàng ngồi hàng ghế thứ năm đứng lên trả lời câu hỏi đầu tiên trên ppt." Phó Tư Diễn chợt nói.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Dung Hoan vừa bị gọi tên, tim cô đập thình thịch, da đầu tê dại, chậm rãi đứng dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!