Chương 14: (Vô Đề)

Dung Hoan bừng tỉnh, bị anh trêu ghẹo đến đỏ bừng mặt, như giọt mực đỏ lan ra khắp mặt: "Chú Phó..."

"Hửm?" Anh nâng cao âm cuối.

"Sao chú... chú đến đây tìm cháu?

"Cô càng muốn biết, sao anh tìm được cô trong khuôn viên trường rộng lớn này. Phó Tư Diễn chỉ cười cười, giọng nói của anh trầm thấp, thâm trầm như bóng đêm:"Vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn của người nào đó, chú lo lắng nên đến thăm cháu một lát.

"Cho nên anh vừa mới đi công tác về là tìm cô ngay sao? Cô còn đang chìm đắm trong suy đoán của chính mình, Phó Tư Diễn bỗng cúi xuống, đồng thời nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng véo mặt cô, nhỏ giọng trêu chọc:"Nhóc con, có nhớ chú của con không hả?

"Đầu ngón tay ấm áp từ gò má truyền đến, giống như viên đường nóng chảy thấm vào da thịt, giọng nói của anh theo gió thoảng vào tai, đập vào tim cô như trống nhỏ đập thình thịch. Cô hất tay anh ra, lùi lại một bước, ngượng ngùng phủ nhận:"Không có, cháu chỉ báo một tiếng thôi…

"Giọng nói cô mang theo chút nũng nịu đặc trưng của con gái, không chút lực sát thương như móng mèo mềm mềm, ngược lại còn làm tim anh mềm nhũn ra. Anh cười nhẹ:"Ừm, Hoan Hoan ngoan nhất.

"Cuối cùng anh muốn đưa cô về, Dung Hoan đè nén vui vẻ trong lòng, chạy lên trước nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó quay lại tìm anh. Hai người chậm rãi đi về phía ký túc xá. Dung Hoan bước từng bước nhỏ, đi chưa được bao xa đã tụt lại phía sau anh, cô lại không dám bảo anh đi chậm một chút, đành phải chạy chậm mấy bước. Tầm mắt anh nhìn thoáng qua cô, sau đó lẳng lặng thả chậm tốc độ lại, để cô đi sóng vai với anh. Lòng cô ấm áp hẳn lên, chợt nghe anh nói:"Trở về gửi cho chú một bản thời khóa biểu nhé?"

"Được."

"Mua đủ đồ dùng chưa? Còn thiếu gì không?"

"Không có."

"Bệnh viện ở nước ngoài gọi điện tới nói sức khỏe của ông nội đã tốt lên rất nhiều rồi, ông ấy nhờ chú nói với cháu là đừng lo lắng, yên tâm học tập.

"Tâm trạng của Dung Hoan càng tốt hơn, cô gật đầu nhếch môi cười. Dọc đường về hai người nói đến tình hình của ông Dung gần đây, lúc đến dưới lầu ký túc xá, Phó Tư Diễn nhắc một câu cuối cùng:"Đúng rồi, ông nội còn bảo chú chuyển đến cháu một câu."

"Hả?

"Cô thắc mắc. Cô ngẩn ra, chớp chớp mắt hạnh, ngơ ngác hỏi ngược lại:"Cháu chưa đủ nghe lời sao ạ?

"Cô nghe lời thế cơ mà... Phó Tư Diễn không nhịn được cười, nụ cười tràn ra từ khóe miệng, anh đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, giọng điệu cưng chiều nói:"Đúng vậy, còn ai ngoan ngoãn hơn Hoan Hoan của nhà chú chứ."

Cô chú ý đến từ "nhà chú", mặt không khỏi đỏ lên, cũng may đèn không sáng lắm nên anh không phát hiện sự khác lạ của cô, chỉ nói: "Chú mang quà cho Hoan Hoan đây."

Nói xong, phất tay một cái, Kế Sâm đi theo phía sau xách một túi đồ lớn đo tới, Phó Tư Diễn đưa cho cô gái nhỏ: "Tới đây xem.

"Bất ngờ nặng trĩu trong tay anh khiến đôi mắt cô sáng lên như sao trên bầu trời đêm, cô nói cảm ơn. Anh cong môi:"Với chú mà còn cám ơn nữa à? Được rồi lên lầu đi, về nghỉ ngơi sớm một chút.

"Cô vẫy tay tạm biệt anh, xoay người vài bước, phát hiện anh vẫn đứng đó, ánh mắt hai người chạm nhau, tim Dung Hoan đập loạn xạ, xoay người chạy nhanh lên lầu. Về đến ký túc xa, Bánh Bao và Bé Đen lập tức xông đến, hóng hớt chặn đường:"Dung Hoan, người đàn ông vừa rồi là bạn trai cậu à?

"Vừa nãy bọn họ đã thấy bóng dáng của Phó Tư Diễn. Tạ Nhu vốn đang tẩy trang, nghe nói thế thì vểnh tai lên nghe. Dung Hoan đỏ mặt, vội vàng giải thích:"Bạn trai gì chứ, người ấy là chú của tớ."

Câu trả lời hoàn toàn bất ngờ: "Thì ra là chú, trông chú ấy trẻ ghê cơ."

"Đúng đó, sao chú tớ lại là ông chú bụng bia chứ...

"Bánh Bao cười đùa. Dung Hoan thoát khỏi phạm vi bức xạ mê trai của bọn họ, trở lại bàn đọc sách, gấp gáp mở túi"bảo vật" trong tay ra.

Hai mắt tức khắc sáng lên.

Bên trong là một túi đầy đồ ăn vặt, có ít món cô thường ăn ở nhà, còn có rất nhiều món cô chưa từng thấy. Trên đỉnh núi đồ ăn vặt có một cái hộp nhỏ. Cô mở ra xem, hóa ra là một đôi bông tai hình quả cherry đáng yêu, nhỏ nhắn tinh xảo. Đây là quà anh mang về cho cô sau chuyến công tác lần này.

Tim cô như được ngâm trong hũ mật, cô khẽ mỉm cười, lúc này bên tai truyền đến một giọng nói: "Những thứ này đều là chú cậu mua cho cậu à?

"Người hỏi là Tạ Nhu. Dung Hoan gật đầu, Tạ Nhu nhướn mày thu hồi ánh mắt:"Chú cậu tốt với cậu thật đấy.

"- Chiều thứ tư sau khai giảng, mấy bạn cùng phòng đi đến bức tường Sáng Tạo, nơi các câu lạc bộ đang chiêu sinh thành viên mới, các cô đi xem. Dung Hoan nhìn thấy câu lạc bộ Âm Nhạc thì định đi đăng ký, Tạ Nhu nói muốn đi cùng cô, hai người khác lại nói mình sẽ đi dạo chỗ khác. Phó chủ nhiệm câu lạc bộ Âm Nhạc là một nam sinh, nhìn thấy hai người đẹp đến đăng ký thì nhiệt tình đưa đơn đăng ký cho hai người điền vào, sau khi thu lại đơn, anh ta còn nhìn mấy lần:"Các em cũng ở Học viện Âm Nhạc à?"

Tạ Nhu cười gật đầu, phó chủ nhiệm nói với những người khác: "Xem ra câu lạc bộ chúng ta có không ít nhân tài chuyên nghiệp à nha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!