Chương 13: (Vô Đề)

Dung Hoan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một cô gái ngọt ngào đáng yêu, nước da trắng ngần, khuôn mặt như cái bánh bao nhỏ, tạo cho người ta một loại thiện cảm khó tả.

Dung Hoan xua tay cười nhạt nói: "Không sao, tớ có thể..."

"Cậu có thể cái gì chứ? Nhìn cậu rất mệt mỏi, không sao đâu, tớ khỏe lắm, có thể giúp cậu. Cậu ở phòng nào?"

Dung Hoan không từ chối được lòng tốt của nữ sinh kia, đành đưa cái túi lớn cho cô ấy: "A402."

Nữ sinh nghe vậy thì mở to mắt: "Cậu cũng ở A402 à?! Tớ cũng vậy nè, trùng hợp thật, chúng ta thế mà lại là bạn cùng phòng!"

Nữ sinh vui vẻ giúp cô xách lên lầu, bắt đầu tự giới thiệu: "Tớ tên Kỷ Văn, cậu có thể gọi tớ là Bánh Bao. Cậu tên gì?"

"Dung Hoan."

"Được, hôm nay cậu đến một mình à? Bố mẹ cậu không đi chung sao?"

"... Ừm."

"Cậu tự lập thật đấy, đến rồi, đi bên này..."

Hai người đi vào ký túc xá, gặp bạn cùng phòng thứ ba, Lâm Xảo. Cô ấy là người Tân Cương, nước da rám nắng, nhưng đường nét gương mặt rất sắc sảo."

"Mọi người gọi tớ là Bé Đen tớ cũng không ngại đâu. Dù sao cũng có nhiều người nói tớ đen lắm rồi.

"Ba cô gái bật cười, lúc này nữ sinh thứ tư đi vào, dáng người cao gầy, tóc xoăn đen, đeo kính râm. Sau lưng cô ấy, ngoại trừ cha mẹ, còn có vài người khác trông giống bảo mẫu. Mẹ nữ sinh kia sai bảo:"Các người lau giường chiếu của Nhu Nhu đi, mắc màn lên, còn mặt bàn và tủ quần áo nữa, ôi trời ạ, bẩn chết đi được…"

Nữ sinh sơn móng tay đỏ chót kéo chiếc ghế trước bàn đọc sách ra, vừa định đặt cái túi LV xuống thì dừng lại, đưa tay lau thử, kiêu ngạo nói: "Ghế cũng đầy bụi."

"Nhanh, nhanh, lau cái ghế này trước đi, Nhu Nhu phải ngồi nữa.

"Ba người Dung Hoan đứng bên cạnh nhìn, sửng sốt. Cái người này đến báo danh có khoa trương quá không vậy... Nữ sinh hơi liếc đôi mắt bên dưới kính râm qua, lúc này mới để ý thấy mấy người Dung Hoan, cô ta gỡ kính râm xuống, đi tới trước nói:"Chào mọi người, tớ là Tạ Nhu.

"Cả người cô ta tỏa ra khí chất cao ngạo không giống với người khác làm Bánh Bao và Bé Đen ngẩn người, sau đó cười cười tự giới thiệu. Tạ Nhu nghe xong chỉ khẽ gật đầu một cái, rồi nhìn Dung Hoan mãi vẫn không lên tiếng. Dung Hoan nói tên của mình, hai mắt Tạ Nhu sáng lên, cười cười với cô. Bố mẹ Tạ Nhu sửa soạn đồ đạc xong, dặn dò vài câu mới rời đi. Bánh Bao và Bé Đen quét dọn ban công, Dung Hoan đi giặt giẻ lau. Bé Đen gọi:"Tạ Nhu, cậu quét dọn trong phòng nhé?Tạ Nhu xua tay:Tớ dị ứng với bụi, xin lỗi nha."

Vì vậy Tạ Nhu sắp xếp mỹ phẩm của mình, Dung Hoan lau bàn bên cạnh cô ta. Tạ Nhu bỗng xích đến, cười hỏi: "Dung Hoan, vừa rồi tớ có thấy cậu ở dưới lầu ký túc xá."

Dung Hoan cười nhạt không nói gì.

"Nhà cậu giàu thật đấy, đúng là làm người ta phải ghen tị."

"Ồ?"

"Tớ nhìn thấy xe riêng của nhà cậu, bố mẹ cậu làm gì thế? Nhà chúng ta đều mở công ty, nói không chừng bố mẹ chúng ta quen biết nhau đấy.

"Dung Hoan cau mày, không biết nên trả lời như thế nào, cũng may Bé Đen đi vào, Dung Hoan nhìn sang chỗ khác, cầm chổi đi ra ban công. Tạ Nhu như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cô. - Buổi trưa bốn người cùng đến căn tin, mọi người đi ăn cơm, Tạ Nhu nhìn thoáng qua đồ ăn nơi này, ghét bỏ ra mặt, vì vậy nói:"Tớ sang bên căn tin đồ tây xem thử."

Vì vậy ba người lấy cơm xong tìm một chỗ ngồi, mười phút sau, Tạ Nhu bưng một phần mì Ý hải sản phô mai tới ngồi bên cạnh bọn họ.

Bốn cô gái nói đến quá trình chọn chuyên ngành nhạc cụ, Bánh Bao nói mình bắt đầu học piano từ năm lớp mười, khổ luyện ba năm trời; Bé Đen nói khi còn bé mình có học piano, giữa chừng lại không tập nữa, sau này học hành không tốt, bố mẹ mới ép cô ấy thi nghệ thuật, bằng không cô ấy đã không thích piano.

Tạ Nhu dùng nĩa cuộn mì Ý lại, nói: "Tớ luyện piano từ nhỏ, từng tham gia các cuộc thi khác nhau. Giáo viên nói tớ chơi rất tốt, hơn nữa chuyên ngành này ở Đại học S tốt nhất cả nước, sau này đi du học nước ngoài cũng thuận lợi."

"Dung Hoan, còn cậu?"

"Tớ... tớ cũng luyện từ nhỏ, tớ thích loại đàn này." Không phải vì đoạt giải để đi du học, hay chỉ đơn giản là thích nó.

"Nghe nói, năm nay chuyên ngành của chúng ta có một sinh viên đạt thành tích cao lắm nha! Đứng nhất kỳ thi nghệ thuật chuyên ngành chúng ta, mà thành tích văn hóa cũng nằm trong top 50 toàn tỉnh đó."

Bánh Bao nhỏ giọng nói: "Tớ đoán cậu ấy là đối tượng được khoa quan tâm đặc biệt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!