Cô ngơ người: "Nhưng trán cháu không nóng mà?"
"Trạng thái sốt không rõ, nguyên nhân sốt chắc là mấy hôm nay cô Dung bị cảm lạnh, hơn nữa có thể hôm nay ăn nhiều đồ linh tinh quá, vấn đề không lớn, uống thuốc ngủ một giấc là khỏi.
"Dung Hoan nhớ tới hôm qua cô mắc mưa, sáng nay ở nghĩa trang lại bị gió thổi, tối nay toàn bộ macarons kiss còn bị cô diệt gọn… Nhớ tới chuyện vừa rồi cô nói có thể có vấn đề về tim với Phó Tư Diễn, cô lập tức ngượng đến nỗi muốn tìm cái lỗ chui vào. Bác sĩ kê thuốc xong thì nhanh chóng rời đi. Phó Tư Diễn tiễn bác sĩ ra về xong thì rót ly nước ấm mang vào, cô gái nhỏ nhìn thấy anh, nhanh chóng rụt đầu vào chăn. Anh bị dáng vẻ đáng yêu của cô chọc cười, anh ngồi lên mép giường, vớt cô khỏi chăn, trong miệng là lời trách cứ dịu dàng:"Còn chê chưa đủ khó chịu?"
Anh đưa nước và thuốc cho cô, khi nhìn cô uống còn không quên chọc ghẹo: "Cũng may tim không có vấn đề, nếu không lúc nãy Hoan Hoan sẽ khóc thật quá."
"…"
Anh xoa đầu cô: "Sau này bị bệnh thì tìm đến chú trước, đừng tra cứu linh tinh gì hết, nhé?
"Cô gật đầu, sau khi thấy cô uống nước xong, anh đến phòng tắm lấy khăn lông thấm nước lạnh, mang ra cho cô chườm trán. Anh lại lấy chăn trên giường đắp thêm cho cô. Anh nhìn vẻ mặt tiều tụy của cô, mày nhíu lại:"Giờ cháu thấy thế nào?"
"Chóng mặt, bụng còn hơi khó chịu."
"Trách chú, không nên để cháu ăn nhiều đồ ngọt như vậy."
Dung Hoan lắc đầu: "Là hôm qua cháu mắc mưa, không liên quan đến chú…
"Hôm nay anh chuẩn bị nhiều điều bất ngờ cho cô như vậy, cô bị bệnh sao có thể trách lên đầu anh. Anh nhìn dáng vẻ sốt ruột giải thích của cô, bỗng khẽ cười một tiếng, âm thanh dịu dàng đến nỗi như hòa tan thành nước:"Sao Hoan Hoan có thể ngoan như vậy chứ.
"Cô nghe thế, mặt nóng lên đỏ hơn, xấu hổ trốn tránh tầm mắt anh. Phó Tư Diễn bảo cô nhắm mắt ngủ, thường xuyên thay khăn cho cô, thấy anh cẩn thận chăm sóc như thế, trong lòng cô rất ấm áp, nhưng cô nghĩ đến đã khuya, cô muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút."Không sao, chú ở đây cùng cháu, cháu hạ sốt chú sẽ đi ngủ.
"- Cứ như vậy, Phó Tư Diễn chăm sóc cô từ nửa đêm đến sáng, thấy cô đã đổ mồ hôi, hạ sốt, anh mới yên tâm. Hôm sau Dung Hoan tỉnh lại, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn nhiều, đầu và bụng đều không còn khó chịu nữa. Cô xuống giường, đi ra ngoài, tiếng mở cửa bị người trong thư phòng nghe thấy. Phó Tư Diễn đi ra, nhìn thấy cô:"Sao dậy sớm thế?"
"Dạ, không buồn ngủ nữa."
Tay anh phủ trên trán cô, giọng nói trầm thấp buông xuống: "Không sốt nữa, còn chỗ nào không thoải mái?
"Anh giật mình, khom lưng nhìn thẳng cô, giọng nói mang theo ý cười:"Nếu làm phiền chú, Hoan Hoan có gì bồi thường không?"
Cô ngây người, nghiêm túc hỏi: "Dạ?… Chú muốn bồi thường gì ạ?"
"Đồ ngốc." Anh vuốt chóp mũi cô, nhướng mày, mang theo mùi vị quyến rũ người khác: "Chú không sợ cháu làm phiền.
"Khuôn mặt Dung Hoan là kiểu trái xoan nhỏ nhắn, sau khi bị anh chạm vào, lập tức ửng một lớp hồng hồng. Anh cười nói:"Đi rửa mặt đi, sau đó chú dẫn cháu đi ăn sáng."
Mười phút sau, cô rửa mặt xong, đi về phòng thu xếp quần áo. Cô ngồi xổm trước valy của mình, kéo khóa xong, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói: "Bỏ cái này sao?
"Cô quay đầu, nhìn thấy Phó Tư Diễn dựa vào cạnh cửa, trong tay cầm hộp quà tối qua anh tặng cô. Cô chạy chậm đến trước mặt anh, cầm hộp về, giọng nhẹ nhàng nói:"Muốn…"
Sắc mặt anh không chút thay đổi, trong lòng lại cười: "Hoan Hoan thích không?"
Cô khẽ gật đầu, khóe môi anh hơi cong, chìa tay về phía cô: "Tới đây, chú đeo giúp cháu.
"Cô đưa hộp cho anh, xoay người và kéo mái tóc dài sang một bên. Phó Tư Diễn cầm dây chuyền, đặt nó trước người cô, tay vòng đến sau cần cổ tuyết trắng, kiên nhẫn giúp cô đeo lên. Cô cụp mắt, tim đập như trống, hàng mi run run."Được rồi." Anh lên tiếng.
Cô thả tóc xuống, xoay người lại, anh liếc nhìn, hài lòng bảo cô đi soi gương.
Dây chuyền xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi vào phòng đã tỏa sáng lấp lánh, tôn lên chiếc cổ nhỏ dài và làn da như tuyết trắng ngày xuân của cô.
Cô vuốt mặt dây chuyền phím đàn đen trắng nhỏ, quay đầu cười thẹn thùng với Phó Tư Diễn.
-
Lúc hai người trở về thành phố Lâm, dì Tịnh cũng đã trở về từ quê. Biết tối qua Dung Hoan sốt, dì Tịnh vô cùng lo lắng, lập tức đi hầm canh nấu cháo.
Phó Tư Diễn lên lầu đến thư phòng, lâu rồi Dung Hoan không gặp dì Tịnh, bèn ở trong bếp hàn huyên mấy câu với bà ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!