Chương 7: Đừng có khoe độ “thiểu năng” trước mặt Tiếu Tiếu

Sáng hôm sau, khi Thẩm Tiếu Tiếu tỉnh lại, cô theo thói quen trở mình, nhưng thay vì là chiếc chăn mềm mại, lại đụng phải thứ gì đó hơi cứng, nằm không thoải mái chút nào. Cô bĩu môi, giơ tay ra kéo kéo vật kia.

"Ha ha, Tiếu Tiếu, không dậy là tới giờ xuống máy bay rồi đấy." Một giọng nam trầm ấm và đầy từ tính vang lên phía trên đầu khiến Thẩm Tiếu Tiếu giật nảy mình, bật dậy ngồi dậy nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt vẫn còn mơ màng.

Kỳ Quảng Phong kéo cô vào lòng, để cô dựa vào ngực anh, "Nào, uống sữa rồi uống thuốc nhé." Vừa nói, anh vừa đưa đến miệng cô một ly sữa ấm, tay kia cầm mấy viên thuốc con nhộng.

Vừa ngủ dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, chưa kịp phản ứng lại, nghe anh bảo "uống" liền máy móc há miệng, ngoan ngoãn nuốt vào. Cô đờ đẫn đến mức khiến Kỳ Quảng Phong nhìn mà ngứa tay, không nhịn được bóp má cô một cái.

Một lúc sau, Thẩm Tiếu Tiếu cuối cùng cũng hoàn hồn.

"Cái gì? Xuống máy bay!" Lúc đầu óc đã hoạt động lại, cô liền như nổ tung tại chỗ.

Cô còn nhớ rất rõ kiếp trước mình chết thế nào.

Cô sống đến hai mươi bảy tuổi, đi máy bay như cơm bữa, chưa từng gặp chuyện gì. Thế mà đúng hôm về nước mừng thọ ông già, máy bay rơi!

Khác với những người chỉ biết tuyệt vọng nhìn máy bay rơi, cô lúc đó mang theo dù nhảy. Nhưng mẹ nó, nghĩ lại vẫn thấy xui xẻo, dù lại bị thủng một cái lỗ to bằng cái chậu rửa chân! Nhảy xuống cứ gọi là tăng tốc rơi tự do, "vèo" một phát nhào xuống biển mẹ, rồi tối sầm lại… tỉnh ra thì đã xuyên thành một cô nhi nhóc tì!

"Làm sao thế?" Thấy phản ứng quá khích của Tiếu Tiếu, Kỳ Quảng Phong lập tức ôm chặt lấy cô, lo lắng hỏi.

Cô lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Lần đầu được đi máy bay huyền thoại, kích động quá thôi."

Kích động là cái chắc. Đời trước cô bị chính cái cục sắt này tiễn về với tổ tiên, giờ lại ngồi nó, không có bóng đen tâm lý mới lạ, nhưng chưa đến mức hoảng loạn tuyệt vọng.

"Thế thì có gì to tát." Diêm Thiếu Khanh chui tới, chen ngồi cạnh cô, "Nếu con ngoan, ba con còn có thể tặng con hẳn một chiếc máy bay như thế này."

Nghe vậy, Thẩm Tiếu Tiếu quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt "hận sắt không thành thép", biểu cảm rối rắm cực độ, cắn môi, thở dài:

"Chú não tàn à, Tiếu Tiếu biết đầu óc chú không tốt, không chê cười gì đâu. Nhưng chú cũng đừng cứ đến trước mặt Tiếu Tiếu mà thể hiện giới hạn IQ của mình chứ!" Giọng nói dịu dàng chân thành, cảm động như mẹ hiền khuyên con hư.

Diêm Thiếu Khanh: "... Gì cơ?" Lần này hắn nói chuyện đàng hoàng mà, sao vẫn bị dán mác "não tàn"? Thiệt là vô lý hết sức.

Tiếu Tiếu lắc đầu, chống tay lên cằm:

"Chú à, Tiếu Tiếu mới bao nhiêu? Sáu tuổi. Không có năng lực hành vi dân sự đầy đủ. Chú tặng máy bay cho cháu thì cũng chỉ là quyền sở hữu hình thức thôi, trên phương diện pháp lý nghiêm ngặt, máy bay có thật sự là của cháu không?"

Diêm Thiếu Khanh: … Lại bị khinh thường rồi.

Hắn đâu nghĩ nhiều thế. Trẻ con mà nghe có người tặng quà, lại còn quà to như máy bay, chẳng phải nên vui mừng hớn hở sao? Vậy mà con nhóc này lại hoàn toàn dửng dưng! Một đứa trẻ mà suy nghĩ như bà cụ non. Đúng là quái thai.

Chỉ cần có đồ ăn ngon là nó có thể cười không thấy trời đất, mà với một cái máy bay thì lại dửng dưng. Thiên tài thế này, người thường như hắn quả thực không tài nào hiểu nổi.

Ngay cả Kỳ Quảng Phong cũng bị lời lẽ đó làm cho ngây người, nhìn chằm chằm cô.

Sau đó anh bật cười sảng khoái, bế Tiếu Tiếu đang ngồi trên chân lên ôm vào lòng, hôn mạnh lên má cô một cái, "Ha ha, con gái ba đúng là thông minh!"

Diêm Thiếu Khanh ở bên cũng khẽ nhếch môi, ánh mắt sáng lên, ánh lên niềm vui thầm lặng.

Lâu rồi anh Phong mới cười vui vẻ như vậy. Từ lúc con nhóc này xuất hiện đến giờ chưa đầy một ngày mà anh ấy đã cười nhiều hơn cả mấy năm trời cộng lại.

Chẳng mấy chốc, máy bay đã hạ cánh.

Nhà họ Kỳ giàu nứt vách. Kỳ Quảng Phong không chỉ có máy bay riêng mà trong biệt thự còn có cả sân bay tư nhân phục vụ cá nhân.

Anh bế Tiếu Tiếu xuống máy bay, trước ánh mắt tò mò và khó hiểu của mọi người, dắt cô lên một chiếc siêu xe lao về biệt thự, không thèm giải thích lấy một câu.

Dọc đường đi, Thẩm Tiếu Tiếu mới thực sự cảm nhận được độ "đại gia" của người cha tiện nghi này.

Quá giàu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!