Chương 5: Chú Ngốc

Khi Thẩm Tiếu Tiếu mở mắt ra thì phát hiện mình đã được chuyển đến một nơi khác.

Ga trải giường màu tối, chăn cũng màu tối, toàn bộ đồ đạc trong phòng đều mang sắc trầm cứng nhắc, chỉ có tường và đèn là màu trắng, nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt đến khó thở. Nếu phải sống trong căn phòng như vậy mỗi ngày… Ha, Thẩm Tiếu Tiếu cảm thấy ngoài kẻ cuồng tự ngược ra thì chẳng ai đối xử với bản thân mình như thế cả.

Còn người vừa mới bị cô bé gán mác "cuồng tự ngược" – Kỳ Quang Phong – thì đang vội vàng chỉnh ánh sáng trong phòng dịu bớt, "Tiếu Tiếu tỉnh rồi à, có muốn uống chút nước không?" Anh vẫn luôn để ý đến cô bé, nên vừa thấy cô mở mắt đã lập tức đưa cốc nước ấm để sẵn bên cạnh đến.

Thẩm Tiếu Tiếu ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy cốc nước rồi ôm chặt hai tay uống ừng ực.

"Được rồi, uống ít thôi, uống nhiều lát nữa không ăn được cơm đâu."

Vừa nghe đến ăn cơm, Thẩm Tiếu Tiếu lập tức đưa cốc nước lại cho anh, trong giọng đầy phấn khích: "Ăn cơm? Ở đâu?" Đôi mắt tròn xoe lấp lánh, dáng vẻ đáng yêu khiến người ta chỉ muốn ôm lên cắn cho một cái.

Kỳ Quang Phong bật cười, nhẹ nhàng chạm mũi cô bé: "Ha, đồ tham ăn, ba đưa con đi ăn ngay đây." Vừa nói vừa bế cô bước ra khỏi phòng.

Miệng chu ra, Thẩm Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: "Người là sắt, cơm là gang, không ăn một bữa là đói muốn chết, Tiếu Tiếu không muốn để mình bị đói đâu." Giọng non nớt lại cố làm ra vẻ già dặn khiến Kỳ Quang Phong không nhịn được bật cười.

Con nhóc này đúng là lanh lợi ghê.

"Ồ, nhóc con, lý lẽ đâu ra mà nói nghe mùi quá vậy. Nếu cơm là gang thì sao con không đi gặm thẳng miếng sắt luôn đi?" Lúc này Diêm Thiếu Khanh vừa đến đầu cầu thang, thấy dáng vẻ già đời của cô nhóc thì không nhịn được trêu chọc.

Thẩm Tiếu Tiếu quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt đầy thương cảm, cái đầu nhỏ lắc lư: "Chú thật đáng thương quá đi. Tiếu Tiếu chỉ nói ví dụ thôi mà không hiểu nổi sao? Chú ngốc quá trời luôn á." Nói rồi còn lè lưỡi trêu anh một cái.

Nụ cười trên mặt Diêm Thiếu Khanh lập tức cứng đờ.

Sao con nhóc này lại không đáng yêu tí nào thế, lanh quá thể, không chọc nổi.

Kỳ Quang Phong nhìn bạn thân bị nghẹn họng mà cười càng tươi hơn. Cô bé nhà anh đúng là thông minh, nói chuyện khéo léo, đúng là tiểu thiên tài.

Anh ôm lấy gương mặt bánh bao của Tiếu Tiếu hôn một cái, không quên "bổ dao" cho bạn thân: "Nó ngốc là do đầu không phát triển, gọi là não tàn. Tiếu Tiếu sau này nên tránh xa mấy người như vậy ra, kẻo bị lây nhiễm rồi không thông minh nữa."

Thẩm Tiếu Tiếu nghe vậy lập tức nổi đầy vạch đen trên mặt.

Nếu thật sự là đứa nhóc ngây thơ không hiểu chuyện thì bị dạy kiểu này không lệch lạc mới lạ. Nhưng mà nếu là đứa nhỏ thật thì cũng đâu hiểu mấy lời này.

Thế nên cô bé liền phối hợp gật đầu cười khanh khách.

Diêm Thiếu Khanh: …

Ông đây trêu không lại thì tránh là được chứ gì! So đo với một đứa con nít thì mất phong thái Diêm thiếu quá rồi. Không thèm chấp.

Anh hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng xuống lầu.

Dù chỉ là bữa ăn khuya, nhưng trên bàn cơm vẫn bày đầy đủ món ăn thịnh soạn.

Kỳ Quang Phong đặt Thẩm Tiếu Tiếu ngồi lên chiếc ghế có gắn đệm, thấy trên bàn toàn món theo khẩu vị mình – thiên về hải sản và thịt – liền nhíu mày.

Vì trước đó Vân Lễ đã dặn phải ăn nhạt trong thời gian này.

Kỳ Quang Phong xắn tay áo, đem hết các món mặn trước mặt dọn đi, một lúc sau trước mặt Thẩm Tiếu Tiếu chỉ còn lại vài đĩa rau luộc và một bát canh trong veo có thể soi gương. Để đề phòng cô bé thò tay lấy, những món ngon khác còn bị anh đẩy ra tận mép bàn, ngoài tầm với của cặp tay ngắn ngủn ấy.

Thẩm Tiếu Tiếu ngơ ngác luôn.

Cái gì vậy? Ngược đãi cô sao? Mà có ngược cũng không đến mức này chứ?

Chớp mắt mấy cái, cô bé trừng mắt nhìn chằm chằm Kỳ Quang Phong.

"Tiếu Tiếu, bụng con đang bị thương, thời gian này phải ăn uống thanh đạm, tốt nhất không ăn đồ mặn." Kỳ Quang Phong dịu dàng múc cơm, kiên nhẫn giải thích.

Thẩm Tiếu Tiếu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!