Mệt mỏi cả một ngày, cơ thể này vốn đã yếu, Kỳ Quang Phong vừa bế Thẩm Tiếu Tiếu vào phòng nghỉ trong phòng bao thì cô bé đã ngủ thiếp đi ngay trên giường trong khi anh đang vào nhà vệ sinh vắt khăn mặt. Khi quay lại, anh thấy Tiếu Tiếu đang say giấc, vẻ mặt vô cùng yên bình.
Kỳ Quang Phong khẽ cười trong lòng.
Mặc nguyên quần áo ướt mà ngủ được luôn, xem ra hôm nay con nhóc này đã bị mệt lả rồi. Anh nhẹ nhàng lau mặt cho Thẩm Tiếu Tiếu, rồi giúp cô bé thay đồ. Khi nhìn thấy vết bầm tím trên bụng, tay anh khựng lại, khẽ run lên, đôi mắt đen trầm xuống, ánh nhìn dưới ánh đèn càng thêm âm u khó đoán.
Rất nhanh, anh đã thay đồ cho cô bé xong thì Vân Lễ cũng tới nơi.
Không nhiều lời, Kỳ Quang Phong chỉ vào Thẩm Tiếu Tiếu đang nằm trên giường, giải thích sơ qua tình hình. Vân Lễ liền bắt tay vào kiểm tra.
"Trước đó bị nhiễm lạnh, giờ có hơi sốt nhẹ, mấy cái này thì không đáng ngại. Nhưng mấy vết bầm ở bụng thì ra tay nặng quá, sơ sẩy là để lại di chứng." Vân Lễ kiểm tra xong, cất ống nghe, vừa tìm thuốc trong hòm y tế vừa thản nhiên nói.
Trong mắt anh, mấy vết thương này thật ra chẳng đáng là gì, chỉ là thể trạng cô bé quá yếu nên trông có vẻ nghiêm trọng. Hồi đó bọn họ cũng từng bị thương, so với cái này thì chẳng ăn thua gì. Có điều thái độ của Kỳ thiếu lại có phần khác thường.
Một người xưa nay chưa bao giờ có lòng thương hại mà lại lo lắng vì một đứa trẻ? Nghĩ đến vẻ mặt của Kỳ Quang Phong khi nhìn cô bé lúc mình bước vào, Vân Lễ đến giờ vẫn cảm thấy như nhìn thấy ảo giác, thật khó tin nổi.
Kỳ Quang Phong nhíu chặt mày, sát khí trong đôi mắt như ưng thoáng lướt qua.
Anh nổi giận rồi.
Vân Lễ quá hiểu tính cách người bạn này từ nhỏ đến lớn. Xem ra anh ta thật sự để tâm đến nhóc con này, lời của Diêm Thiếu Khanh không hề phóng đại chút nào.
Nghĩ đến lúc ở trên xe, tên kia còn thao thao bất tuyệt kể chuyện, Vân Lễ thử thăm dò, "Thật sự quyết định rồi à?"
Vẻ mặt thì nghiêm túc mà trong lòng thì vui nổ trời.
Nếu thật sự nhận cô bé làm con gái, thì sẽ có trò vui để xem rồi.
Một đứa sáu tuổi, một người mười tám tuổi, vậy phải "trâu bò" thế nào mới có thể làm cho mẹ đứa trẻ mang thai lúc mười một tuổi?
Pffff... Chỉ nghĩ thôi Vân Lễ đã muốn cười rồi. Không biết Kỳ Quang Phong định biện bạch thế nào với mấy ông già cổ hủ trong nhà.
Kỳ Quang Phong thừa hiểu tâm tư của người bạn nhiều chuyện này, liếc xéo một cái, lạnh giọng, "Phối thuốc xong thì làm đi."
Vân Lễ: Cái thái độ gì đây chứ!
Mỗi lần nhìn cái thái độ này của anh ta, Vân Lễ lại muốn ném thuốc rồi hét lên: "Ông đây không làm nữa!"
Dù sao thì anh ta cũng là bác sĩ nội khoa có tiếng, thế mà lại bị sai vặt như đầy tớ thế này, không ấm ức mới lạ.
Nhưng… Sự thật là tay anh vẫn nhanh nhẹn pha thuốc, chấm tăm bông, nuốt đắng vào bụng. Vừa bôi thuốc lên bụng nhỏ của Tiếu Tiếu, cô bé trong mơ đã bắt đầu rên rỉ khe khẽ.
Mặt Kỳ Quang Phong lập tức đen như đáy nồi.
Sợ làm cô bé thức giấc, anh nén giận, gằn giọng nhỏ, "Anh dùng sức như đấm đá thế hả, đây là bụng người chứ không phải thớt đâu." Nói xong giật phắt cây tăm bông từ tay Vân Lễ đưa cho nữ trợ lý đứng bên cạnh, "Cô làm đi, nhẹ tay thôi."
"Anh dám nghi ngờ y đức của tôi à?" Vân Lễ hất tay áo blouse, kiễng chân định tính sổ với Kỳ Quang Phong.
Nhưng người kia chỉ lơ đãng liếc qua, giọng dửng dưng, "Anh mà có y đức à? Dám nói năm đó không học nghề chỉ vì muốn moi tiền tôi?"
Vân Lễ: "……"
Dù là sự thật nhưng có cần phơi bày thẳng thừng thế không, nhất là còn trước mặt đệ tử của tôi? Mất mặt lắm luôn!
"Tôi…" Vân Lễ còn định phản bác, thì bị câu nói tiếp theo của Kỳ Quang Phong đập cho rơi xuống đáy cốc.
"Vô dụng thì đứng đó mà học, đừng làm ồn đến giấc ngủ của Tiếu Tiếu."
Vân Lễ: Trúng tên, tử trận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!