Ban đêm là thời khắc xa hoa trụy lạc nhất của một thành phố. Chín giờ tối, với một số người, cuộc sống về đêm mới chỉ vừa bắt đầu.
Lúc này, tại trung tâm thành phố X, "Đạt Quan Quý Nhân" – hộp đêm xa hoa nhất thành phố, được người ta mệnh danh là "hang ổ tiêu kim."
Men say, ánh đèn đỏ chói lòa, từng tốp nam thanh nữ tú ăn mặc hở hang qua lại tấp nập, mắt mờ rượu, vô cùng phóng túng.
"Chính là chỗ này rồi, dì ơi, con đi tìm ba con nha, tạm biệt!"
Thẩm Tiếu Tiếu vẫy vẫy cái tay mũm mĩm với người phụ nữ tốt bụng đã tiện đường đưa cô bé tới đây, nhoẻn miệng cười ngọt ngào, chưa để người ta kịp phản ứng đã tung tăng chạy đi với đôi chân ngắn củn.
"Này, cháu..."
Người phụ nữ trung niên tốt bụng định nói gì đó, nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng bé nhỏ kia đã biến mất không thấy đâu. Bà đành thở dài, bất lực rời đi.
Một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, vậy mà lại có người cha tệ hại đến mức ngày ngày đắm chìm trong hộp đêm, bắt một bé con mới sáu tuổi phải mò vào nơi hỗn tạp này để tìm người — đúng là chẳng ra làm sao, đạo đức xã hội xuống cấp quá rồi!
...
Nụ cười trên khuôn mặt của cô tiếp tân lập tức cứng đờ khi nhìn thấy một bé gái còn chưa cao tới eo mình đứng trước mặt.
Từ khi nào mà cả loại mầm non như này cũng bắt đầu dạt vào hộp đêm rồi hả? Chẳng lẽ cô đã lỗi thời thật rồi?
Cô nàng tiếp tân cúi người xuống, vẫn giữ được sự chuyên nghiệp cần thiết, dịu giọng nói:
"Bé con à, chỗ này không phải là nơi em nên tới, mau mau về đi, coi chừng bị người xấu bắt cóc đó."
Thẩm Tiếu Tiếu nắm lấy vạt áo, tròn xoe đôi mắt lấp lánh như nước, trông vô cùng ngây thơ:
"Chị xinh đẹp ơi, mẹ em nói người xấu đều xấu xí lắm lắm."
Như thể sợ lời nói chưa đủ sinh động, cô bé còn đưa tay lên mặt làm đủ kiểu mặt quỷ ngộ nghĩnh để minh họa.
Sự hồn nhiên đáng yêu ấy khiến cô tiếp tân – người đã quen sống giữa mưu mô và sa đọa – bật cười như hoa nở.
Đứa trẻ thế này đúng là khiến người ta yêu quý quá chừng!
Cười xong, cô xoa xoa má bánh bao của Tiếu Tiếu, nghiêm túc nói:
"Bé con, để chị nói cho mà biết, không phải người xấu nào cũng có mặt xấu. Ở đây phức tạp lắm, em mau về đi."
Rừng càng lớn thì chim càng nhiều loại, chốn này lắm chuyện dơ bẩn. Một đứa trẻ lanh lợi thế này mà ở đây thì thật quá nguy hiểm.
"Nhưng mà..."
Thẩm Tiếu Tiếu cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, giọng nhỏ xíu:
"Ba của em ở trong đó... Mẹ em bệnh rồi, cần có ba..."
Lời nói không mấy logic, nhưng lại truyền đạt được trọn vẹn ý nghĩa của cô bé.
"Chị ơi, xin chị đó, Tiếu Tiếu muốn đi tìm ba. Tìm thấy rồi em sẽ ra ngay, sẽ không gây rối đâu."
Sợ cô không đồng ý, cô bé còn giơ tay phải lên, "Em thề đó!"
Đôi mắt to tròn ngập nước nhìn ai mà chẳng mềm lòng? Ai mà nỡ từ chối chứ?
Cô tiếp tân do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
"Cảm ơn chị! Moaaa~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!