"Phong Phong, chúng ta cứ thế bỏ mặc Kỳ Trạch ở đó thật sự không sao chứ?" Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kỳ Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy hơi áy náy, nhỏ giọng hỏi với chút do dự.
Phong Phong—Kỳ Quảng Phong—theo thói quen xoa xoa cái đầu tròn trịa của Tiếu Tiếu, nói:
"Không sao đâu, A Trạch lớn rồi mà. Hơn nữa ba đã dặn chú Vân rồi, cũng không phải để thằng bé về một mình đâu, không sao cả."
Kỳ Tiếu Tiếu: …Mồ hôi lạnh!
Mới có sáu tuổi mà gọi là lớn thì cô chẳng phải cũng lớn lắm rồi à?
"Phong Phong, con cũng lớn rồi, con muốn tự tắm một mình." Nhân cơ hội này, Kỳ Tiếu Tiếu lại lôi chuyện cũ ra.
Hễ dính đến chuyện của Tiếu Tiếu là Kỳ Quảng Phong liền thay đổi thái độ, lập tức kiên quyết lắc đầu:
"Không được, Tiếu Tiếu còn quá nhỏ." Nhìn cô, ánh mắt không để lại chút thương lượng nào.
Kỳ Tiếu Tiếu lập tức cụp hẳn xuống. Rõ ràng là tiêu chuẩn kép! Cô cũng sáu tuổi rồi, chỉ nhỏ hơn thằng nhóc kia có vài tháng thôi mà sao tới lượt cô lại thành "quá nhỏ"?
Nhìn dáng vẻ tiu nghỉu của Tiếu Tiếu, Kỳ Quảng Phong không khỏi thấy xót xa.
Anh bế cô lên, dùng trán cụng nhẹ trán cô, dỗ dành bằng giọng dịu dàng:
"Ngoan, mình mau về nhà nhé. Hôm nay ba đã dặn nhà bếp nấu mấy món mặn mà con ăn được, đảm bảo con sẽ thích."
Vừa nghe đến hai chữ "món mặn", Kỳ Tiếu Tiếu lập tức bừng tỉnh, ôm cổ Kỳ Quảng Phong, dán mặt vào má anh mà dính nước miếng:
"Tuyệt quá! Phong Phong, mình mau về đi!"
Chút áy náy còn sót lại trong lòng với Kỳ Trạch vừa rồi lập tức bị ném xuống hố không đáy.
Quả nhiên, Kỳ Tiếu Tiếu là một đứa trẻ không tim không phổi điển hình, nếu có lương tâm thì cũng chỉ kéo dài được ba phút. Một củ cải nhỏ nào đó cứ thế mà bị hai người vô tâm này bỏ lại bệnh viện không chút áp lực tâm lý.
Kỳ Quảng Phong nói được là làm được. Về đến biệt thự, trên bàn ăn đã bày đầy món thịt hấp dẫn, đều là những món cô có thể ăn được. Mắt Kỳ Tiếu Tiếu lập tức sáng lên như sao, nhào tới ăn ngấu nghiến. Kỳ Quảng Phong khuyên mấy lần cũng bị cô khéo léo lờ đi. Cho đến khi bụng căng tròn, cô mới miễn cưỡng dừng lại.
Cơm no quá nên Kỳ Tiếu Tiếu nằm dài trên sofa tầng hai như xác chết, lười đến mức không muốn nhúc nhích. Kỳ Quảng Phong thấy cô ăn xong không có biểu hiện khó chịu nào mới yên tâm. Nhìn đồng hồ đã tám giờ, anh dặn dò vài câu rồi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, anh lau tóc bước ra, thấy Kỳ Tiếu Tiếu đang nằm lăn lóc trên sofa, tay xoa bụng với vẻ thỏa mãn. Kỳ Quảng Phong cảm thấy buồn cười – đúng là con nít, chỉ cần ăn ngon là vui vẻ đến thế.
Anh ngồi xuống, bế cô đặt lên đùi, dùng bàn tay to thay cho bàn tay bé nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa bụng, khẽ hỏi:
"Tiếu Tiếu, hôm nay cô giáo có giao bài tập không?" Giờ này rồi mà không thấy có ý định làm bài tập gì cả, anh đoán chắc cô nàng đã quên bén chuyện đó.
"Ơ, còn vụ đó nữa hả? Con quên mất tiêu rồi." Kỳ Tiếu Tiếu bật dậy, đập nhẹ vào đầu mình, vẻ mặt đầy hối lỗi.
Trước giờ cô chưa từng đi học, cũng chẳng quen làm bài, chuyện này thật sự không đặt trong lòng.
"Đi nào, ba dạy con làm bài." Kỳ Quảng Phong tay phải ôm lấy cô, tay trái xách cặp sách đặt trên bàn trà, rồi ôm cô vào thư phòng.
Lần đầu làm cha, Kỳ Quảng Phong muốn tự tay làm mọi việc cho con gái. Nhưng mà cái cô bé con này lại không hợp tác chút nào.
Vừa mở bài toán ra, còn chưa đọc xong đề thì cô đã viết xong đáp án. Chính xác đến 100%. Đang chuẩn bị giảng bài thể hiện trí tuệ thì anh đứng hình. Trời ơi, con bé này thông minh quá đi!
Thôi kệ, còn môn tiếng Anh nữa, chắc là không giỏi đến thế. Kết quả, vừa mở sách ra, cô nàng đã chê đề dễ, sau đó cắm đầu viết, "roẹt roẹt roẹt" là xong sạch.
Kỳ Quảng Phong giờ đã hoàn toàn chết lặng. Đợi Kỳ Tiếu Tiếu làm xong tiếng Anh, anh như cái máy móc lấy sách Văn ra.
Vừa thấy mảnh giấy kẹp trong sách, sắc mặt bánh bao nhỏ biến đổi trong chớp mắt.
Tập viết thư pháp bằng bút lông!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!