Ngủ một giấc ngon lành suốt đêm, sáng sớm hôm sau, Kỳ Tiếu Tiếu liền bị người ta lôi ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Còn chưa mở mắt, cả người mơ mơ màng màng, cô bé lẩm bẩm nhỏ, "Ngoan nào, đừng làm loạn, cho mình ngủ thêm một chút nữa đi."
Giọng điệu y như đang dỗ trẻ con khiến Kỳ Quảng Phong vừa bực vừa buồn cười.
Anh kiên nhẫn vỗ vỗ lên má cô bé mềm mịn, dịu dàng nói:
"Tiếu Tiếu ngoan, mau dậy nào, hôm nay con phải đi học rồi."
"Đi học?" Kỳ Tiếu Tiếu bật dậy, đầu tóc rối như ổ gà, trừng mắt nhìn anh, "Phong Phong đang đùa con đấy à?!"
Kiếp trước cô còn chưa từng bước vào cổng trường bao giờ, đời này lại bắt cô đến trường sao? Không đùa đấy chứ.
Kỳ Quảng Phong chỉ lắc đầu, không còn hy vọng gì với việc bắt cô đổi cách gọi mình nữa. Vừa giúp cô vuốt lại mái tóc rối bù, vừa nhẹ giọng:
"Trường học đã sắp xếp xong từ lúc con truyền dịch hôm trước rồi, không thể thay đổi được."
Nói đến đây, anh nhìn thấy Tiếu Tiếu vẫn chưa cam lòng, lại dịu giọng thêm:
"Tiếu Tiếu ngoan, ba bận lắm, không thể lúc nào cũng ở bên con được. Ở trường thầy cô sẽ dạy con nhiều điều hay lắm. Con phải ngoan nha."
Biết mọi chuyện đã sắp đặt xong xuôi, Kỳ Tiếu Tiếu cũng hiểu có phản đối nữa cũng vô ích. Trong mắt người lớn cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, không đi học thì đi đâu? Cô cũng chẳng buồn vùng vẫy vô ích nữa, đành chấp nhận số phận.
Sau khi ăn sáng xong, Kỳ Tiếu Tiếu được đưa đến Trường Tiểu học quý tộc Glen – ngôi trường tiểu học tốt nhất ở thành phố X.
Cô năm nay đã sáu tuổi, ở cô nhi viện thì chẳng ai đưa trẻ con đến mẫu giáo cả. Kỳ Quảng Phong thấy Tiếu Tiếu thông minh, liền trực tiếp cho cô vào học lớp một mà không hề lo lắng cô theo không kịp.
Đứng trước cổng trường, nhìn qua hàng rào sắt, bên trong là một đám trẻ con nhỏ xíu đung đưa chạy nhảy, khóe miệng Kỳ Tiếu Tiếu khẽ co giật.
Cô bỗng nhận ra, thì ra hồi nhỏ mình từng ao ước được đi học là chuyện… ngu ngốc đến mức nào. Như này thì cầm súng vẫn hơn hẳn.
Kỳ Quảng Phong cúi người, thì thầm vào tai cô vài lời dặn dò, sau đó đưa cặp sách cho cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cô vào trong.
Thật ra anh cũng muốn đưa Tiếu Tiếu vào tận lớp, nhưng trường có quy định, phụ huynh chỉ được đưa con đến cổng – phải rèn luyện khả năng tự lập. Anh cũng đành dừng bước.
Thế là Kỳ Tiếu Tiếu đeo cặp sách, lề mề bước theo một cô giáo bước vào trong.
Lúc bóng dáng cô khuất hẳn khỏi tầm mắt, Kỳ Quảng Phong mới thu ánh mắt lại, chau mày nói với Vân Lễ – người bạn cùng đi đưa cháu:
"Vết thương trên người con bé vẫn chưa lành hẳn, liệu anh có quá nghiêm khắc không?"
Vân Lễ nhếch miệng, chẳng mấy để tâm:
"Yên tâm đi, chỉ là vài vết bầm thôi, từ lâu đã không còn vấn đề gì rồi."
Hôm qua còn dám đánh nhau với con trai của Kỳ Duệ Anh nữa mà. Thế mà vẫn lo lắng!
Thấy bạn mình vẫn chưa yên tâm, Vân Lễ bèn nói thêm:
"Tối nay nhớ đưa Tiếu Tiếu đến bệnh viện của tôi kiểm tra lại với thay thuốc."
Dứt lời, anh quay lưng rời đi.
Một người đàn ông vừa mới lên chức ba, cái gì cũng muốn làm cho tốt nhất – kiểu người này nên tránh xa ra một chút, kẻo lại bị lây mất bình thường.
Bên này, cô giáo dẫn Kỳ Tiếu Tiếu tới một phòng học được trang trí lòe loẹt nhất ở dãy phía đông của tòa nhà chính.
Lúc này chưa vào tiết, nhưng đám nhỏ đã đến đầy đủ. Không có giáo viên, lớp học náo loạn như cái chợ – có đứa còn leo cả lên bàn làm trò, thấy Kỳ Tiếu Tiếu được cô giáo dẫn vào thì tất cả đồng loạt quay đầu nhìn – ánh mắt hệt như đèn pha, khiến cô lúng túng không biết giấu mặt đi đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!