Chương 9: (Vô Đề)

Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi với Archer, Thẩm Vi Tửu mới biết vậy mà Archer lại biết Đoạn Khâm.

"Bình thường tôi cũng thích đánh quyền, nên cũng khá rõ những chuyện này, tôi có một việc muốn hỏi, tôi tin tưởng con người Đoạn Khâm, nhưng những tay phóng viên kia nói cậu ấy nhận hối lộ, sao cậu ấy lại không giải thích."

Thẩm Vi Tửu nói: "Việc mà anh cống hiến toàn bộ thể xác và tinh thần, lúc anh khó khăn nhất, tất cả những gì nhận được chỉ toàn là nghi ngờ và mắng chửi, có thể anh cũng sẽ không giải thích gì, nhưng không giải thích không có nghĩa đó là sự thật."

Ánh mắt cô rất kiên định, bên trong còn có niềm tin tuyệt đối.

Archer nói: "Cô là fan hâm mộ của cậu ấy sao?"

Thẩm Vi Tửu cười khẽ: "Tôi là fan hâm mộ của anh ấy, nhưng tôi không hâm mộ nghề nghiệp của Đoạn Khâm, mà là bản thân anh ấy."

Đoạn Khâm nhìn nụ cười diễm lệ của cô, nỗi đau mà lòng bàn tay truyền đến còn kém xa sự đau khổ trong lòng anh, hộ công lo lắng gọi thêm một tiếng, Đoạn Khâm cúi đầu liền thấy giọt máu tươi đẹp trên mặt đất: "Không sao."

Lúc Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm đang ngồi ở cửa, lập tức chạy nhanh đến: "Anh đang đợi em à?"

"Không phải." Giọng Đoạn Khâm lạnh như băng, nói xong anh liền thấy ánh mắt hơi ảm đạm của cô.

Anh đè nén ý định muốn dỗ cô. Phóng ánh mắt tới trên người người đàn ông phía sau.

Archer tiến lên chào hỏi: "Đêm đó vội quá, tôi tên là Archer."

Thẩm Vi Tửu nói: "Hoa này người ta tặng cho em đấy, Đoạn Khâm, tặng cho anh này."

Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm cắn răng, rốt cuộc anh phải đối xử tệ với cô ngốc này như thế nào, mới khiến cô nổi giận, cách xa anh ra.

Đoạn Khâm nói: "Xấu, không cần."

Archer cảm thấy mờ mịt, không phải hai người này là người yêu sao? Đang cãi nhau hả?

Bàn tay ôm bó hoa của Thẩm Vi Tửu nắm thật chặt, quay người nói với Archer: "Lần sau anh lại đến nha, hôm nay tâm trạng anh ấy không tốt."

Ánh mắt Đoạn Khâm rủ xuống, còn lần sau sao? Dù có bao nhiêu lần nữa, anh thấy tâm trạng của mình vẫn sẽ không tốt.

Archer cảm thấy hơi tiếc nuối, anh còn định xin chữ ký của Đoạn Khâm mang đi khoe khoang trước mặt bạn bè đây này.

Giải vô địch quyền anh năm đó của Đoạn Khâm, anh xem đến nhiệt huyết sôi trào, Đoạn Khâm đứng trên lôi đài, kiêu ngạo bá đạo như vậy, từng quyền đánh lên người, anh xem thôi cũng thấy đau rồi.

Sau khi Archer đi, Thẩm Vi Tửu cắn môi dưới giữ chặt xe lăn của Đoạn Khâm, Đoạn Khâm không di chuyển được, quay đầu lại thì thấy một bàn tay nhỏ bé giữ xe lăn của mình.

"Buông ra."

"Không buông." Thẩm Vi Tửu cưỡng chế đặt hoa trên đùi Đoạn Khâm: "Cho anh, đây là em tặng anh đấy."

Đoạn Khâm bực bội nở nụ cười: "Thẩm Vi Tửu, có phải cô xem thường tôi là một thằng liệt không?"

"Em không." Gương mặt Thẩm Vi Tửu nổi lên một tầng hồng, chậm rãi buông tay.

Đoạn Khâm cầm bó hoa trên đùi lên, nghiến răng nói: "Hoa mà người đàn ông khác tặng cho cô, cô muốn tặng cho tôi?"

Nói xong, Đoạn Khâm liền ném bó hoa xuống đất, di chuyển xe lăn về phòng.

Thẩm Vi Tửu đứng ở đó, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt, không đòi tặng hoa cho Đoạn Khâm nữa, cũng không đi nhặt bó hoa kia lên.

Sau khi Đoạn Khâm nói xong, sắc mặt rất khó coi, anh cũng không biết tại sao mình lại nổi giận, anh có quyền gì mà tức giận chứ.

Đoạn Khâm quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Bây giờ cô đã biết tôi là dạng người gì rồi chứ."

Rốt cuộc Thẩm Vi Tửu đã hiểu Đoạn Khâm tức giận vì điều gì rồi, anh cho rằng bó hoa kia là của đàn ông tặng, anh đang ghen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!