Thẩm Vi Tửu phát hiện mấy hôm đến nhà Đoạn Khâm, cô đều bị bắt uống một cốc sữa bò đầy.
Thẩm Vi Tửu liếm liếm cánh môi: "Sao lúc nào cũng bắt em uống sữa thế, em trưởng thành rồi, đã sớm không thể cao thêm được nữa rồi." Đoạn Khâm kiềm chế ánh mắt của mình để không rơi trên bờ môi Thẩm Vi Tửu, giọng nói bình thản: "Mấy hôm nay cô cần bổ sung dinh dưỡng."
Mỗi lúc trời tối, Đoạn Khâm đều phải thấy Thẩm Vi Tửu ngừng tập múa mới đi ngủ, đương nhiên biết rõ cô gái này tập múa vất vả nhường nào.
Thẩm Vi Tửu cười híp mắt, như một chú mèo nhỏ thoả mãn: "A, có phải mỗi tối anh đều nhìn lén em tập múa không?"
Đoạn Khâm im lặng, một lúc sau, trong giọng nói mang theo sự đè nén: "Không thể nhìn sao?"
"Thật ra em cũng biết, ha ha, chỉ có điều lúc đó em đang luyện tập, mấy hôm nữa có cuộc thi múa Valencia, lúc đó anh đến cổ vũ cho em được không?"
Đoạn Khâm còn chưa từ chối, Thẩm Vi Tửu liền nói: "Em muốn múa một điệu hoàn chỉnh cho anh xem."
Thấy Đoạn Khâm di chuyển xe lăn định bỏ đi, Thẩm Vi Tửu không hỏi gì nữa, bởi vì cô thấy lỗ tai Đoạn Khâm đỏ lên.
Đoạn Khâm to cao mà vẫn thích thẹn thùng như ngày trước.
Chưa đến mấy hôm, bên ngoài liên tục có du khách đến phố Cologne, nơi đó đang tổ chức cuộc thi múa hàng năm.
Đoạn Khâm nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, anh với tay kéo xe lăn lại, sau đó hai tay dùng sức chống lên giường, cả người anh đã ngồi trên xe lăn.
Lúc đầu, ngay cả xe lăn anh cũng không muốn ngồi, bây giờ đã thuần thục đến mức này rồi, Đoạn Khâm mở tủ đồ ra bắt đầu tìm quần áo.
Cô ngốc kia nói muốn nhảy một điệu hoàn chỉnh cho anh xem.
Không tìm được quần áo, ánh mắt Đoạn Khâm trầm xuống, anh tìm thấy bao tay của mình.
Anh còn tưởng rằng mình không mang tới đây.
Bao tay được gìn giữ rất tốt, lớp da bóng nhoáng, tựa như một giây sau có thể đánh người khác ngã nhào xuống đất.
Nhưng mà... anh không thể đeo nó lên được nữa.
Bao tay bị siết đến nỗi biến dạng, Đoạn Khâm thở hổn hển, sau đó lại cất đi.
Anh nhớ tới nụ cười diễm lệ của cô.
Cô yêu khiêu vũ, cô yêu xe đạp, cô yêu lướt sóng, mà anh thì sao?
Chỉ có thể ngồi một chỗ trên xe lăn nhìn cô.
Đoạn Khâm tự nhìn mình trong gương, ánh mắt của người đàn ông bên trong u ám, đôi chân không chút phản ứng rủ xuống, anh không thể đứng dậy, không thể đứng bên cạnh cô, ngay cả sờ đầu cô cũng không được.
Nắm đấm đang siết chặt đột nhiên nện lên gương, "rầm" một tiếng, mặt gương vỡ nát.
Những mảnh gương nát rơi trên đất, có thể nhìn thấy vết máu thấp thoáng trên đó.
Hộ công bên ngoài hoảng sợ: "Tiên sinh, cậu không sao chứ."
Đoạn Khâm nhắm mắt lại, mặc kệ máu tươi trên tay nhỏ lên mảnh gương vỡ: "Tôi không sao."
Thẩm Vi Tửu thay đồ xong, nhanh chóng chạy sang nhà Đoạn Khâm: "Đoạn Khâm, chúng ta xuất phát thôi."
Dan đi từ trong phòng bếp ra, sắc mặt không tốt lắm: "Thẩm, tiên sinh nói cậu ấy không đi."
Thẩm Vi Tửu bỗng sửng sốt: "Hôm nay anh ấy có việc gì ạ?"
Dan lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!