Chương 7: (Vô Đề)

Về đến nhà, những người hộ công kia đã chạy mất, lúc đấy có cảnh sát, bọn họ cũng không có gan lấy đồ của anh.

Đoạn Khâm quét mắt nhìn, rồi phóng ánh mắt tới trên người Thẩm Vi Tửu, từ lúc trở về cô không nói câu nào, hình như đang tức giận.

"Cô về đi, bây giờ đã muộn rồi."

Thẩm Vi Tửu nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức phồng lên: "Anh còn bảo em về nữa."

Đoạn Khâm nhíu mày, nhìn dáng vẻ tức giận của cô, không nói được lời nào nữa.

Thẩm Vi Tửu khom người nhìn thẳng mắt Đoạn Khâm, từ góc độ này, Đoạn Khâm có thể thấy đôi mắt cô hơi hếch lên, bên trong còn vương giọt nước.

Thẩm Vi Tửu nói: "Đều tại anh, em khóa nhiều tầng lắm, mở mãi mới ra, tay bị mài xước cả rồi."

Lòng bàn tay cô mềm mại, một vòng màu đỏ bên trong vô cùng dễ thấy.

Thân thể Đoạn Khâm hơi cương cứng, cô đang làm nũng với anh sao?

"Muốn thổi cơ."

Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, mang theo dáng vẻ thơ ngây, tựa như thật sự bị ma sát đến phát đau.

Đoạn Khâm như bị mê hoặc, nhẹ nhàng cầm chặt những ngón tay mà anh cho là vô cùng xinh xắn, nhẹ nhàng thổi vài cái.

Thổi xong, Đoạn Khâm liền vội càng đi lấy băng dán cá nhân.

Thẩm Vi Tửu hơi cong mắt, nhìn hai tai Đoạn Khâm ửng đỏ, Đoạn Khâm xấu hổ cơ đấy.

Được rồi, cô đã tha thứ cho anh rồi.

Đoạn Khâm đưa băng dán cá nhân cho cô: "Tự dán đi."

Thẩm Vi Tửu a một tiếng.

Nhìn lòng bàn tay cô dán băng dán cá nhân, Đoạn Khâm còn chưa mở miệng bảo Thẩm Vi Tửu về, chợt nghe thấy cô nói: "Đoạn Khâm, em không muốn về."

Đoạn Khâm lập tức nhấc mí mắt lên, anh phát hiện Thẩm Vi Tửu muốn từng bước xâm nhập lãnh địa của mình, mà anh biết rất rõ, không hề ngăn cản nữa.

"Không về sao?"

"Đoạn Khâm, em sợ."

Thấy ánh mắt của cô, Đoạn Khâm cho rằng Thẩm Vi Tửu đang nói, cô sợ anh.

Hơi thở của Đoạn Khâm bỗng trở nên rối loạn, anh vốn cho rằng mình không để ý, nhưng một khi nghĩ đến việc cô sẽ sợ anh, anh liền không nhịn được mà phiền muộn trong lòng.

"Sợ? Sợ thì sao cô còn ở đây?"

Thẩm Vi Tửu không biết vì sao giọng nói của Đoạn Khâm bỗng trở nên lạnh lùng, nhưng cô sẽ không vì giọng điệu Đoạn Khâm không tốt mà rời khỏi đây.

"Em sợ anh bị thương."

Đoạn Khâm im lặng một hồi, thấp giọng hỏi: "Cô sợ tôi sẽ bị thương?"

"Vâng."

"Vì sao?"

Thẩm Vi Tửu thoáng dừng lại: "Bởi vì anh là bạn em mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!