Hôm nay Xán Xán mặc bộ váy có những bông hoa nhỏ, bé đứng dưới ánh nắng, đôi mắt như phát sáng, tuy chỉ làm mấy động tác khởi động nhưng cũng có thể thấy được động tác của Xán Xán rất chuẩn, lúc sau Xán Xán quên động tác, đành xách váy xoay tròn dưới ánh nắng.
Đoạn Cửu Niệm ngơ ngác nhìn Xán Xán, từ trước đến nay cậu nhóc vẫn luôn coi Xán Xán là bạn tốt, hôm nay mới phát hiện người bạn tốt này là một cô nhóc, một cô nhóc cười rất đẹp.
Xán Xán mệt đến nỗi thở phì phò: "Cháu múa đẹp không ạ?"
"Đẹp lắm, Xán Xán giỏi quá." Thẩm Vi Tửu khen bé.
Xán Xán cảm thấy rất vui, sau đó bé quay sang nhìn Đoạn Cửu Niệm: "Niệm Niệm, có phải em cũng biết nhảy hay không, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhảy cặp nha, chị cảm thấy rất đẹp."
Bàn tay đang để trong túi quần của Đoạn Cửu Niệm nắm lại, bé nhìn về phía Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu sờ đầu Xán Xán: "Niệm Niệm vẫn chưa học, Xán Xán có thể dạy cho em trai."
"Không phải em trai, là Niệm Niệm." Xán Xán đột nhiên nói.
Đoạn Cửu Niệm nhìn Xán Xán, Xán Xán nói: "Vậy được ạ, cháu chỉ dạy được kiến thức cơ bản thôi, bởi vì cháu là nữ, Niệm Niệm phải nhảy theo kiểu của nam."
Thẩm Vi Tửu cười, gật đầu: "Vậy Niệm Niệm và Xán Xán học đi."
Hai đứa nhỏ bắt đầu ép chân trên mặt đất, Trương Thuần nhắc nhở: "Xán Xán, Niệm Niệm mới tập lần đầu, con còn nhớ buổi đầu tiên mẹ dạy con thế nào không?"
Xán Xán gật đầu: "Con sẽ nhẹ nhàng ạ."
Trương Thuần nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: "Hay là cho Niệm Niệm và Xán Xán kết đôi từ nhỏ đi, đến lúc đó hai chúng ta cũng trở thành thông gia."
Thẩm Vi Tửu kinh ngạc nhìn Trương Thuần: "Hai đứa nó còn nhỏ mà chị."
"Không sao hết, nếu hai đứa không ở bên nhau thì chúng ta cũng không ép chúng."
Thẩm Vi Tửu cười cười: "Đợi hai đứa lớn hơn một chút rồi nói sau, hiện tại cũng rất tốt rồi, thanh mai trúc mã."
"Được rồi, chắc hẳn lúc đó Xán Xán nhà chị sẽ có rất nhiều người theo đuổi đấy."
Thẩm Vi Tửu gật đầu: "Đúng vậy, Xán Xán rất xinh đẹp."
Buổi tối, Thẩm Vi Tửu thử nhắc đến chuyện này với Niệm Niệm, cô cứ lo là Niệm Niệm sẽ không hiểu nên còn giải thích cho bé, sau đó Niệm Niệm lại hỏi: "Giống ba và mẹ ạ? Sau này cũng sẽ có cục cưng ạ?"
Bản thân Niệm Niệm vẫn còn là một đứa trẻ, câu cục cưng từ trong miệng bé nói ra thật sự khiến Thẩm Vi Tửu bật cười, cô gật đầu: "Đúng vậy, Niệm Niệm thông minh lắm."
Niệm Niệm lắc đầu: "Mẹ ơi, con còn nhỏ, không biết sau này nuôi được Xán Xán hay không, hơn nữa nếu sau này Xán Xán gặp được người mình thích có lẽ sẽ không muốn ở bên con nữa."
Một cậu nhóc mới năm tuổi mà đã suy xét đến chuyện sau này chăm lo cho gia đình, còn lo lắng vì điều này mà làm chậm trễ Xán Xán.
Thẩm Vi Tửu bị lời nói của Niệm Niệm làm cho suýt rớt nước mắt, sao cục cưng nhà cô lại nghe lời vậy chứ.
Niệm Niệm làm một động tác mà sáng nay Xán Xán dạy cho bé: "Mẹ ơi, sao mẹ không dạy con nhảy ạ?"
Thẩm Vi Tửu nói: "Niệm Niệm muốn học à? Nếu muốn thì mẹ sẽ dạy con."
Xán Xán gật đầu, bé muốn học.
"Được, mẹ giúp con ép gân trước."
Lúc Đoạn Khâm về thì thấy hai mẹ con mồ hôi nhễ nhại: "A Tửu, hai mẹ con đang làm gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Vi Tửu trông thấy khuyết điểm của Niệm Niệm, cô nói: "Niệm Niệm muốn tập nhảy, nhưng xương của con quá cứng, chắc sẽ mệt lắm đây."
"Xương cứng? Nhất định là di truyền từ ba nó đấy." Đoạn Khâm bế Niệm Niệm lên hôn một cái.
Thẩm Vi Tửu suy nghĩ rồi gật đầu: "Công nhận."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!