Chương 50: (Vô Đề)

Lúc Cảnh Tri Bác đến nơi, cậu trấn an Trương Thuần, ôm Xán Xán vào lòng rồi mới nhìn thấy Đoạn Khâm đang ngồi ở đằng kia, toàn thân anh đều lạnh lùng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, dường như cậu lại nhìn thấy một Đoạn Khâm mấy năm trước từng xin bọn họ "tro cốt" của chị A Tửu.

"Anh Đoạn Khâm, chị A Tửu sẽ không sao đâu."

Đoạn Khâm liếc nhìn Cảnh Tri Bác, anh khẽ gật đầu, trầm mặc không nói.

Mỗi lần về nhà, Trương Thuần đều nói Đoạn Khâm thay đổi rất nhiều, nhưng thực ra chỉ những lúc ở trước mặt chị A Tửu Đoạn Khâm mới biến hóa như vậy, còn với người khác thì anh vẫn là cô lang trên võ đài.

Trước đây, Trương Thuần sinh rất nhanh, nhưng lần này bọn họ đợi một lúc lâu mà A Tửu vẫn chưa ra, Đoạn Khâm suýt thì phá cửa xông vào.

Đến gần chiều, bác sĩ mới ra khỏi phòng nói đứa bé quá lớn không ra được, hỏi xem có sinh mổ hay không.

Đoạn Khâm mấp máy môi: "Mổ."

Thẩm Vi Tửu sinh được một cậu nhóc, y tá vừa ôm bé ra thì nhìn thấy người đàn ông thân hình cao lớn trực tiếp lướt qua mình, vào phòng xem sản phụ.

Cô suýt cho rằng đó không phải ba của đứa bé.

Sau khi sinh, cả người Thẩm Vi Tửu đều là mồ hôi, tóc còn dán trên mặt, cả gương mặt đều tái nhợt, chỉ có cánh môi còn hồng, Đoạn Khâm duỗi tay lau mồ hôi cho Thẩm Vi Tửu, nghe thấy ý tá nói: "Cô ấy vẫn đang hôn mê, phải một lúc nữa mới tỉnh, anh ôm con trước đi."

Đoạn Khâm hôn một cái lên trán Thẩm Vi Tửu: "Bà xã, vất vả rồi."

Sắc mặt Đoạn Khâm cũng trắng bệch, ôm con mà mặt không cảm xúc, làm đứa bé càng khóc to hơn.

Trương Thuần đỡ đứa bé từ tay Đoạn Khâm: "Anh vào chăm sóc A Tửu đi, để tôi trông cục cưng."

Xán Xán trợn tròn mắt nhìn cục cưng trong ngực mẹ, bé vẫn cho rằng đó là em gái, bèn gọi: "Em gái."

"Xán Xán, không phải em gái, mà là em trai."

Cảnh Tri Bác sửa lại cho Cảnh Xán Xán, ai ngờ Xán Xán nghe thấy ba nói không phải em gái, bé lập tức bật khóc: "Muốn em gái cơ, không thèm đâu, muốn em gái."

Dường như hai đứa bé đang thi xem ai khóc to hơn, khóc càng ngày càng dữ.

Lúc Thẩm Vi Tửu tỉnh lại, cô trông thấy Đoạn Khâm đang dịu dàng nhìn mình, Thẩm Vi Tửu yếu ớt gọi một tiếng ông xã, Đoạn Khâm khom lưng ôm cô.

Cô có thể cảm nhận được cánh tay run nhè nhẹ và giọt nước mắt ấm áp của Đoạn Khâm, cô nghiêng đầu nhìn thì thấy anh mím chặt cánh môi, chỗ đó trắng bệch, không biết đã mím bao lâu.

Chẳng ai hiểu được cảm nhận của Đoạn Khâm khi nhìn thấy Thẩm Vi Tửu nằm ở đó, cũng không ai biết rằng sự chờ đợi đến giây phút cuối cùng đã tiêu hao toàn bộ dũng khí của người đàn ông này.

Thẩm Vi Tửu đã dung nhập vào sinh mệnh của anh, anh không biết nếu không có A Tửu mình sẽ phải làm sao?

Nụ hôn mềm mại rơi trên tai Đoạn Khâm, trong giọng nói của Thẩm Vi Tửu mang theo ý cười: "Nhớ em rồi à?"

Đoạn Khâm nói: "Nhớ."

Đến khi Đoạn Khâm buông cô ra, Thẩm Vi Tửu mới nhớ mình vừa sinh con: "Cục cưng đâu rồi?"

Đoạn Khâm nắm tay Thẩm Vi Tửu: "Cục cưng ở đây."

Thẩm Vi Tửu cười khẽ: "Ở đây là cục cưng lớn, cục cưng bé đâu?"

Lúc này Đoạn Khâm mới cười theo Thẩm Vi Tửu: "Để anh ôm đến cho em xem."

Trẻ sơ sinh còn chưa nẩy nở, gương mặt đỏ như chú khỉ con, Thẩm Vi Tửu sờ mặt cục cưng, nói: "Con nhỏ xíu."

Nhưng đứa bé nhỏ như vậy lại để lại một vết dao mổ trên bụng Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm gật đầu: "Vẫn quá lớn."

Sau này vết dao trên bụng Thẩm Vi Tửu đã liền, để lại một vết sẹo xấu xí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!