Về đến nhà, Đoạn Khâm đè Thẩm Vi Tửu trên giường, hôn từ cánh môi rồi chậm rãi xuống dưới.
Tiếng Đậu Đỏ cào cửa xoàn xoạt vang lên bên ngoài, trong phòng, Thẩm Vi Tửu túm chặt ga giường dưới thân, vô lực đón nhận nụ hôn của Đoạn Khâm, lúc Đoạn Khâm tách ra, cô nhẹ nhàng giữ tay anh: "A Khâm, sao anh chỉ hôn em?"
Trên trán Đoạn Khâm đổ mồ hôi, có trời mới biết anh đã phải tốn bao sức lực mới kiềm chế được suy nghĩ của mình, vậy mà lúc này cô còn kéo tay, không cho anh đi, Đoạn Khâm cúi đầu xuống bên tai Thẩm Vi Tửu, dỗ cô: "Lát nữa anh còn tập huấn, chờ anh về được không?"
"Được rồi, anh mau đi đi." Thẩm Vi Tửu tỉnh táo lại, vùi đầu trên giường, sau đó cảm nhận được nụ hôn của Đoạn Khâm rơi trên cổ mình, cơ thể run lên, sau đó cô nghe thấy tiếng Đoạn Khâm mở cửa đi ra ngoài, Đậu Đỏ cũng thuận thế chui vào phòng, Thẩm Vi Tửu dần tỉnh táo lại, đi vào phòng vệ sinh.
Trong tấm gương của phòng vệ sinh xuất hiện một cô gái, tóc tai lộn xộn, trên mặt hơi đỏ, nơi bị Đoạn Khâm hôn hiện lên màu hồng hồng, Thẩm Vi Tửu phải dùng nước để rửa mặt mới dịu bớt lại.
Buổi tối, Đoạn Khâm về đến nhà thì phát hiện Thẩm Vi Tửu chưa về, Đậu Đỏ cũng không thấy đâu.
Căn phòng trống trải khiến trong lòng Đoạn Khâm căng thẳng, một lúc sau mới dịu lại, anh gọi điện thoại cho Thẩm Vi Tửu, bên kia truyền đến từng tiếng thở nhỏ của cô, dường như vừa múa xong: "A Khâm, hôm nay phòng múa hơi bận, có lẽ tối nay em về muộn một chút."
"Anh đến đón em."
Phòng múa của Trương Thuần đã mở được mấy năm, danh tiếng quả thực không tồi, bởi vậy vũ đoàn ba lê Trung Quốc vừa đến thành phố C đã tới đây đầu tiên, bọn họ đến để tuyển diễn viên múa, sau khi biết tin, mọi người trong phòng múa đều rất kích động, tuy làm việc ở phòng múa kiếm được nhiều tiền, nhưng đã có tiền rồi thì ai mà không muốn nổi tiếng chứ, hơn nữa vũ đoàn ba lê Trung Quốc lại là vũ đoàn ba lê tốt nhất trong nước, nếu được chọn thì đây nhất định là một kiểu tán thành với thực lực của bản thân.
Trương Thuần bảo mọi người cùng múa bài 《 Sylvia 》, bọn họ chưa từng tập bài này, quả thật múa cũng không tốt, nhưng đây cũng là lý do mà những bậc thầy trong vũ đoàn ba lê Trung Quốc không thông báo trước mà đã đến đây, bọn họ muốn tìm được người có năng lực bản thân rất tốt dưới tình huống như vậy. Sau khi múa xong, những bậc thầy đó cũng không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ nói là muốn xem xét thêm.
Trương Thuần cảm thấy chán nản, xét về cơ bản thì tình hình này chính là tỏ ý không cần người: "A Tửu, nếu em múa một mình nhất định sẽ được chọn."
Thẩm Vi Tửu lại không hề cảm thấy mất mát, cô rất thích cuộc sống hiện tại, nên có được chọn hay không thì cũng không sao: "Chị Thuần, không sao đâu, nếu được chọn em sẽ phải rời khỏi đây."
Trương Thuần nói: "Đồ ngốc nhà em."
Thẩm Vi Tửu nhìn thấy Đoạn Khâm ở bên ngoài, vui vẻ nói: "Chị Thuần, Đoạn Khâm đến đón em rồi, em đi trước đây."
"Đi đi."
Đoạn Khâm vừa đứng đó, cho dù là người không biết cũng ngỡ anh là minh tinh, chẳng qua là Đoạn Khâm chưa từng cảm thấy mình là minh tinh, nhìn thấy Thẩm Vi Tửu ra, anh dang tay đón cô gái đang bổ nhào đến: "Hôm nay mệt lắm à?"
"Cũng bình thường, chỉ múa một đoạn ba lê mà thôi." Thẩm Vi Tửu nói.
Lúc này đã sang thu, buổi tối trời hơi se lạnh, Đoạn Khâm bèn đặt tay Thẩm Vi Tửu vào túi áo mình, dùng bàn tay bao chặt lấy tay cô.
"Hôm nay ăn ở ngoài đi."
Thẩm Vi Tửu gật đầu: "Ở đây có phố ăn vặt, hay là qua đó thử xem?"
"Được."
Phố ăn vặt ngay gần khu tập thể đại học, buổi tối toàn là học sinh đến đây, có không ít người nhận ra Đoạn Khâm là quyền vương, tuy không biết Thẩm Vi Tửu là ai, nhưng nhìn dáng vẻ của cô thì cũng cảm thấy không phải người thường, nhưng Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đang bị vây xem lại không hề phát hiện, bởi trong mắt họ chỉ có đối phương.
Cơm nước xong xuôi, Đoạn Khâm dắt tay Thẩm Vi Tửu đi về hướng nhà, ánh trăng như một tầng sương trắng rơi trên vai hai người.
Thẩm Vi Tửu nói: "Em ăn nhiều quá, bụng rất căng."
Đoạn Khâm bèn duỗi tay đặt trên bụng Thẩm Vi Tửu, chậm rãi xoa, kết quả là Thẩm Vi Tửu sợ ngứa, cười chảy cả nước mắt, sau đó lại đau hông.
"Đau bụng quá." Thẩm Vi Tửu khẽ nhăn mày, Đoạn Khâm lập tức ôm Thẩm Vi Tửu lên: "Anh đưa em đến gặp bác sĩ."
"Không cần." Thẩm Vi Tửu xấu hổ: "Anh ôm em về nhà uống nước là được rồi."
Đoạn Khâm cau mày nhìn Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nói: "Anh nhìn em hung dữ như vậy làm gì?"
Đoạn Khâm lập tức cảm thấy dở khóc dở cười, xụ mặt nói: "Anh hung dữ với em lúc nào?"
Thẩm Vi Tửu duỗi tay sờ lông mày Đoạn Khâm: "Đây nè, còn hung dữ với em nữa thì bụng em lại đau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!