Chương 36: (Vô Đề)

Đoạn Khâm thoáng sững sờ, anh lập tức phản ứng lại, nắm ngược lấy tay Thẩm Vi Tửu, nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cô qua lớp bao tay, trông thấy hai má cô ửng hồng, rốt cuộc con dã thú đang rục rịch trong lòng Đoạn Khâm cũng bị nhốt vào vườn địa đàng.

Thẩm Như và Lý Khánh liếc nhìn nhau, rồi cùng dẫn Đoạn Khâm vào nhà.

Toàn bộ đồ đạc trong nhà đã được chuyển đi gần hết, trong phòng khá lộn xộn, Thẩm Như nói: "Hiện tại trong nhà hơi bừa bãi…"

Đoạn Khâm lập tức nói: "Không sao ạ."

Thẩm Vi Tửu rũ mắt nhìn xuống, suy nghĩ trong đầu rất rối loạn, cô không hề nghe thấy Đoạn Khâm và Thẩm Như đang nói gì, bỗng một hơi thở ấm áp phả lên gương mặt Thẩm Vi Tửu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "A Tửu, mẹ em đang hỏi chúng ta có quan hệ như thế nào kìa."

Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu thì bắt gặp vẻ trông mong và thâm tình trong mắt Đoạn Khâm, cô dời ánh mắt, trong miệng cảm thấy hơi đắng chát, mặc dù cô vẫn yêu Đoạn Khâm, nhưng cô không thể chấp nhận việc mình làm kẻ thứ ba.

"Chỉ là bạn thôi ạ."

Giọng nói lạnh nhạt quanh quẩn trong phòng, đầu lông mày của Đoạn Khâm dần nhíu lại, lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Thẩm Vi Tửu nhìn thấy biểu cảm của Đoạn Khâm, cô sợ anh sẽ mất hứng rồi làm chuyện gì đó trước mặt mẹ mình, nhưng không ngờ một giây sau đã bị Đoạn Khâm ôm vào trong ngực, hormone độc nhất của người đàn ông khiến Thẩm Vi Tửu hoa mắt choáng váng.

Trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo ý cười: "A Tửu ngại đấy ạ, cháu và A Tửu đã bên nhau từ lúc ở Valencia… Bởi vì hiểu lầm nào đó nên đến tận bây giờ A Tửu vẫn còn giận cháu…"

Thẩm Vi Tửu bỗng sững sờ, gương mặt hết đỏ lại trắng, vừa giãy dụa đã bị Đoạn Khâm ôm chặt hơn.

Người đàn ông hơi dùng lực, dường như đang tức giận.

Nhưng quả thực trong mắt người khác lại giống như một cặp đôi đang giận dỗi nhau.

Trong lúc nói chuyện, lồng ngực của người đàn ông phập phồng, Đoạn Khâm nhận ra Thẩm Vi Tửu không giãy dụa nữa, nụ cười trên môi anh càng thêm rõ ràng, nhưng chỉ một giây sau, nụ cười đó đã cứng lại.

Cô gái trong ngực cắn anh.

Mặc dù không đau, nhưng lại hàm chứa ý tứ mập mờ nào đó.

Thẩm Vi Tửu vốn định hung hăng cắn Đoạn Khâm một phát, nhưng lúc hạ miệng lại mềm lòng, cô chỉ khẽ cắn một chút, đến khi phát hiện ra sự mập mờ thì cảm nhận được bàn tay Đoạn Khâm đang vuốt ve eo mình.

Cô gái bị trêu ghẹo đến nỗi sốt ruột, giãy dụa khỏi lồng ngực Đoạn Khâm rồi trốn về phòng của mình.

Đoạn Khâm kiềm chế ý muốn đuổi theo, anh nhìn thoáng qua Thẩm Vi Tửu, cô gái của anh xấu hổ rồi.

Hiển nhiên Thẩm Như cũng biết Thẩm Vi Tửu đang xấu hổ, bà cười nói: "Đoạn Khâm, tôi không ngờ nhiều năm như vậy mà vẫn có thể gặp lại cậu."

Đoạn Khâm khẽ gật đầu, trong lòng lại xuất hiện sự nghi hoặc, vừa gặp mặt đối phương đã nhận ra anh là ai, rõ ràng là mẹ A Tửu đã biết anh từ trước.

Anh đã từng gặp bà sao?

Chẳng lẽ A Tửu đã từng cho mẹ cô xem ảnh của mình?

Ngón tay Đoạn Khâm khẽ cử động, hỏi bà: "Cháu không nhớ rõ đã gặp bác lúc nào nữa."

Tuy Thẩm Như xấu hổ, nhưng chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, A Tửu cũng đã tha thứ cho bà, bà cũng không muốn kể lại.

Đó là lỗi lầm trước đây của bà, bà phải gánh chịu hậu quả.

Đoạn Khâm thấy Thẩm Như mở album ảnh trong tay ra, vừa mở trang đầu tiên, anh đã bị hấp dẫn.

Hóa ra cô gái của anh đã xinh đẹp ngay từ hồi nhỏ rồi.

Cô bé trong ảnh rất nhỏ, trên mặt nở nụ cười, cho dù chân bị chảy máu nhưng vẫn an ủi người trước mặt.

Từng tấm ảnh được lật là từng quãng thời gian trong quá khứ hiện ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!