Những giọt nước trên mái tóc cô vẫn còn nhỏ xuống, đôi mắt đen nhánh của Đoạn Khâm không chút gợn sóng, giọng nói khàn khàn: "Không cần."
Ba Martina đi tới: "Bãi cát này rất khó di chuyển, để tôi giúp cậu."
Thẩm Vi Tửu thấy gân xanh nổi lên trên bàn tay nắm xe lăn của Đoạn Khâm, gọi một tiếng: "Pablo." Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Pablo sờ đầu, anh không hiểu biết nhiều về tập tục của người Trung Quốc, nhưng thấy Thẩm lắc đầu, bèn thuận tiện nói: "Có chuyện gì thì gọi tôi."
Đoạn Khâm có thể cảm nhận được ánh mắt của cô gái đặt trên người mình, trong lòng không khỏi bực bội.
Đây là đang thương hại anh? Cảm thấy có chút hứng thú sao?
Đoạn Khâm bất giác dùng thêm sức, nhưng cát đã vướng vào trong bánh xe lăn, thật sự rất khó di chuyển.
Dường như Thẩm Vi Tửu thấy lại cảnh hồi bé cùng anh xuống nước mò cá, rõ ràng cô đã nói với anh rằng, bên đó nhiều cá nhưng rất khó đi, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn qua, khi bị ngã ngửa ra liền đứng thẳng dậy, áo sơmi trắng tinh nhỏ nước, trong tay cầm một con cá lớn.
Giọng nói đắc ý của chàng trai vang vọng trong núi rừng: "A Tửu, anh bắt được rồi."
Thẩm Vi Tửu đứng một lúc liền bỏ đi.
Trong lòng Đoạn Khâm càng thêm phiền muộn, chẳng qua chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, cuối cùng phát hiện anh không thú vị liền bỏ đi.
Thẩm Vi Tửu tìm Martina, đặt băng dán cá nhân vừa mua vào tay cô nhóc: "Martina, có thể giúp chị một việc không?"
Martina nhảy dựng lên, tàn nhang trên mặt nổi lên: "Muốn em giúp Thẩm đánh tên khốn kia sao?"
Thẩm Vi Tửu nói: "Không phải đâu, bên kia có một anh đang gặp chút rắc rối, em giúp chị đưa cái này cho anh ấy được không?"
Martina nhìn Đoạn Khâm, trong ánh mắt đơn thuần không có chút khác thường nào: "Được, không vấn đề."
Hơi thở của Đoạn Khâm nóng rực, mồ hôi trên người khiến quần áo ướt nhẹp, có một bé gái chạy đến bên cạnh, nhìn anh.
Martina đang thay răng, vừa nói vừa thở từng ngụm: "Anh đang gặp rắc rối ạ?"
Đôi mắt Đoạn Khâm lóe lên, nhìn về phía Martina, tay cô bé cầm chặt mấy miếng băng dán cá nhân, đặt trên đùi anh rồi chạy mất, vừa chạy vừa nói: "Là Thẩm tặng anh đấy."
Đoạn Khâm cầm băng dán cá nhân, hương chanh vương vấn bên chóp mũi, anh thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang vẫy tay với mình.
Trời đã tối, Đoạn Khâm đẩy xe lăn hướng về nhà, bước chân của cô gái phía sau vừa nhẹ vừa chậm, nhưng hương chanh thơm mát trên người cô lại theo anh cả đoạn đường về nhà.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm về đến nhà mới ung dung trở về, cuối cùng cô cũng tìm được anh rồi!
Lúc ấy, cô thấy trên mạng có người nói Đoạn Khâm đã ra nước ngoài liền đoán ra được anh đến đâu, sau đó trên mạng có người đưa tin rằng Đoạn Khâm đến Valencia, nhưng thông tin đó rất nhanh đã bị xóa, cô chỉ còn cách thử đến đây, không ngờ lại thật sự tìm được anh.
Chị Thuần đang thu xếp lịch dạy ngày mai thì có một cuộc gọi đến, nghe thấy giọng nói kích động của Thẩm Vi Tửu ở đầu dây bên kia, liền che trán: "Đại tiểu thư của tôi ơi, được rồi, chị biết em tìm được cậu ta rồi, người ta nhận ra em rồi sao?"
Thẩm Vi Tửu bước trên đường: "Không cần anh ấy phải nhận ra em."
"Đã tìm được cậu ta thì yên tâm được rồi, mau về đi, bên này thiếu em, không biết áp lực lớn đến nhường nào nữa."
"Nhưng em muốn chăm sóc anh ấy." Đôi mắt Thẩm Vi Tửu được ánh sao nhuộm sáng, Đoạn Khâm vẫn là dáng vẻ kia, ngang ngạnh như một tảng đá, nhưng cô lại biết rõ bên trong tảng đá thối kia là dáng vẻ gì đấy.
"Hơn nữa em cũng có thể học tập ở bên này mà."
Chị Thuần nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói ở bên kia học tập, bị chọc nở nụ cười: "Trong nước không thể học sao?"
Nghe chị Thuần bên kia dạy dỗ cô một trận, tâm tình Thẩm Vi Tửu vẫn rất tốt, cô trở về định thuê một căn phòng ở cạnh chỗ Đoạn Khâm.
Trong nước, chuyện về quyền vương Đoạn Khâm đã dần lắng xuống, nhưng khi tìm kiếm tên Đoạn Khâm, bên dưới vẫn xuất hiện mấy từ như kẻ phản bội các loại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!