Trái tim Thẩm Vi Tửu vẫn luôn treo lơ lửng, ngồi máy bay một lúc lâu nên bắt đầu buồn ngủ, cô mơ thấy Đoạn Khâm, anh chất vấn cô tại sao không nói một tiếng mà đã bỏ đi, đó là một Đoạn Khâm mà cô chưa từng thấy.
Sau khi bừng tỉnh từ trong mộng, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình lúc lạnh lúc nóng, không thể chìm vào giấc ngủ, lúc lên máy bay cô đã để điện thoại ở chế độ máy bay, cô nhìn tin nhắn mình gửi cho Đoạn Khâm, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn, mấy ngày nữa là cô có thể nhìn thấy Đoạn Khâm rồi, đến lúc đó cô muốn giới thiệu Đoạn Khâm cho chị Thuần, để chị Thuần thấy được rằng Đoạn Khâm rất tốt.
Chỉ những lúc nghĩ đến Đoạn Khâm, trái tim Thẩm Vi Tửu mới yên ổn lại một chút, cho dù không biết điều gì đang chờ mình ở thành phố C, cô cũng không cảm thấy có gì phải sợ.
Khi máy bay hạ cánh, cô lại gọi một cú điện thoại cho Đoạn Khâm nhưng vẫn không kết nối được, cô đành đổi xe đến thành phố C trước.
Một lần nữa đặt chân xuống thành phố C, Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định hướng về phía căn nhà cũ, cô đổi lại số điện thoại trong nước, sau đó gọi điện cho Trương Thuần: "Chị Thuần, em về rồi."
Trương Thuần lập tức nói: "Em về nước rồi hả? Chẳng phải chị đã bảo em đừng về rồi sao?"
"Thẩm Như nợ tiền, em về chuộc bà ấy."
Trương Thuần lập tức hiểu ra lí do vì sao trước đó có không ít người đến chỗ cô hỏi A Tửu: "Chị nhổ vào, bà già đó còn mặt mũi cầu cứu em sao, chị đã nói lúc trước có người lén lút theo dõi bên ngoài lớp múa, còn có người hỏi thăm chuyện của em, chị còn tưởng em đã gây rắc rối gì, hóa ra là vì bà già đó."
Thẩm Vi Tửu nhíu mày: "Lớp múa không sao chứ?"
"Không sao, chị đóng cửa rồi."
Thẩm Vi Tửu cầm chặt điện thoại: "Xin lỗi, chị Thuần."
Trương Thuần cười cười: "Xin lỗi gì chứ, chờ em về rồi chúng ta mở lại, danh tiếng của chị Thuần ở đó, chờ chị mở lớp múa rồi, mọi người đều tranh nhau dẫn con cái họ tới. Trước tiên không nói chuyện này nữa, em thật sự định dùng tiền chuộc bà ta sao?"
Thẩm Vi Tửu đã gọi xe: "Vâng, hình như bà ấy bị đánh."
"Bà ta bị đánh cũng đáng lắm, rõ ràng mỗi tháng em đều cho tiền, sao bà ta còn phải đi vay?"
Cô cũng muốn biết.
Thẩm Vi Tửu nhìn đoạn đường về nhà càng ngày càng gần, nói khẽ: "Mặc kệ trước đây bà ấy đã làm chuyện gì thì bà ấy cũng là người, em có thể cứu một người chẳng phải là rất tốt sao?"
Lời này không biết cô nói cho chính mình nghe hay nói cho Trương Thuần nghe.
Trương Thuần nói: "Vậy em chú ý an toàn, nếu có gì thì gọi điện cho chị, hay là chị đưa em đến đó?"
"Không cần đâu chị Thuần, em đến nơi rồi."
Một lần nữa đứng trước cửa nhà, Thẩm Vi Tửu không khỏi khẽ nở nụ cười, cô còn nhớ lần đầu tiên mình được đưa đến nơi này, cô tưởng rằng mình đã có mẹ, cô lo lắng bất an, lại tưởng tượng đến cảnh sau này mẹ ôm mình ngủ, lúc đó bản thân thật ngây thơ.
Bây giờ cô lại sắp bước qua cánh cửa này để cứu người phụ nữ kia rồi.
Thẩm Vi Tửu gõ cửa, sau khi mở cửa thì thấy một người đàn ông đang đứng đó, lúc tên đó thấy Thẩm Vi Tửu, hai mắt đều phát sáng, không ngờ con gái bà già kia lại dễ thương như vậy.
"Tôi là con gái của Thẩm Như, có thể cho tôi gặp Thẩm Như không?"
Người đàn ông đó lại để chừa một khe hở, đồng tử của Thẩm Vi Tửu co rụt lại, cô thấy mặt Thẩm Như sưng phù nằm trên mặt đất, nhìn vô cùng thê thảm.
"Thẩm Như." Thẩm Vi Tửu gọi một tiếng, Thẩm Như mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Vi Tửu thì lập tức khóc lóc: "Con gái, cuối cùng con cũng đến cứu mẹ rồi."
"Khà khà, bọn tao không làm gì bà ta, chỉ là bà ta quá ồn nên dạy dỗ mấy cái thôi." Người đàn ông chừa lại một vị trí để Thẩm Vi Tửu tiến vào.
Thẩm Vi Tửu chần chừ một lát, vừa tiến vào thì cửa đã bị đóng lại, người đàn ông bắt được cổ tay Thẩm Vi Tửu, nhẹ nhàng nắn mấy cái, Thẩm Vi Tửu lạnh lùng nhìn tên đó: "Buông tay."
Người đàn ông nở nụ cười: "Mang tiền đến không?"
"Thẩm Như, bà nợ bao nhiêu tiền?"
Thẩm Như bò lên, đứng bên cạnh Thẩm Vi Tửu: "200 vạn." (~6.5 tỷ)
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!