Chương 25: (Vô Đề)

Chung Tề vốn tưởng Đoạn Khâm sẽ mắng mình một trận, ai ngờ đến bữa trưa, Đoạn Khâm chỉ nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, cũng không nói gì thêm, nhưng Chung Tề luôn cảm thấy lạnh cả sống lưng: "Khâm ca, chị dâu, em mua vé máy bay chiều nay rồi, cơm nước xong xuôi em sẽ về."

Trên môi Thẩm Vi Tửu đã đóng vảy, hơi đỏ đỏ, rất dễ khiến người khác chú ý, cô nói: "Xin lỗi, tôi đã dọa cậu rồi, vừa nãy không phải lỗi của cậu, không ở đây thêm mấy ngày à?"

Chung Tề vội vàng xua tay, sao cậu ta làm chị dâu khóc mà chị dâu vẫn xin lỗi cậu ta thế này: "Chị dâu, chị không cần xin lỗi em, trưa nay trong đội thông báo phải về huấn luyện khẩn cấp, không thì em cũng không về đâu."

"Trong đội phải huấn luyện thì mau về đi." Đoạn Khâm nói.

Chung Tề cảm thấy răng chua ê ẩm, ăn cơm xong đành ủ rũ trở về.

Thẩm Vi Tửu lo lắng nói: "Có phải em dọa Chung Tề rồi không, em cũng không muốn khóc đâu, nhưng mà không nhịn được."

Trái tim Đoạn Khâm bị cô làm cho mềm mại, tràn đầy tình yêu: "Không phải do em mà là anh, cậu ta biết mình sắp bị anh dạy dỗ nên bỏ chạy mất."

"Sao anh lại dạy dỗ cậu ta?" Thẩm Vi Tửu không rõ.

Đoạn Khâm đưa máy tính bảng cho Thẩm Vi Tửu, trên trang web hiện thị Đoạn Khâm đã hoàn thành một khóa dạy video, hơn nữa, đối phương vẫn là tay quyền anh mới, việc dạy học nhất định phải tiến hành trên đài quyền anh.

Đoạn Khâm từ tốn nói: "Đương nhiên là sợ anh khỏi rồi sẽ đánh cậu ta ngã xuống đất."

Thẩm Vi Tửu vui mừng nhìn Đoạn Khâm: "Đoạn Khâm, anh có thể sao?"

Đoạn Khâm gật đầu, Thẩm Vi Tửu vô cùng vui vẻ, cho dù là dạy học qua video nhưng Đoạn Khâm cũng phải đối mặt với mọi thứ trên đài quyền anh, như vậy chứng minh rằng chứng TSD của Đoạn Khâm cũng sắp khỏi rồi.

Hôm nay lại đến thời gian trị liệu của Đoạn Khâm, nhưng đúng lúc sáng nay Thẩm Vi Tửu có lịch dạy, Đoạn Khâm đành để Thẩm Vi Tửu đi dạy, rồi bảo hộ công đẩy mình đến phòng khám.

Văn Nhất Hải châm cứu cho Đoạn Khâm trước, sau đó cho chân anh vào thùng gỗ, trong thùng gỗ đựng đầy dược liệu, mỗi khi kết thúc, trên người Đoạn Khâm đều mang theo mùi thuốc.

Đoạn Khâm nhìn dược liệu trong thùng, hiện tại chân anh đã có cảm giác nhưng vẫn không thể cử động, anh không khỏi cảm thấy nôn nóng.

Văn Nhất Hải thấy Đoạn Khâm nôn nóng, vỗ một cái lên chân Đoạn Khâm, anh khẽ nhíu mày, Văn Nhất Hải nói: "Đau không?"

Đoạn Khâm gật đầu: "Một chút."

"Đau là chuyện tốt, chứng tỏ là sắp khỏi rồi, nhưng cậu cũng không nên sốt ruột, tất cả đều phải từ từ." Văn Nhất Hải nói lải nhải: "Nếu không phải do con bé Văn Văn thì tôi cũng không điều trị cho cậu đâu, con bé đó suốt ngày đều mơ mộng hão huyền, không thể nghiêm túc học một ngành nghề nào đó sao?"

Thẩm Vi Tửu dạy học xong, về đến nhà thì phát hiện Đoạn Khâm vẫn chưa về, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện chị Thuần nói, lông mi khẽ run rẩy, cô về nhà lén cầm bộ áo tắm mới mua mang sang nhà Đoạn Khâm, lên tầng bơi một mình."

Chỗ này gần bờ biển nên rất nhiều người biết bơi đều đến đó, dường như bể bơi trên tầng đã trở thành vật trang trí, nhưng mỗi sáng đều có người thay nước.

Thẩm Vi Tửu nhìn bể bơi xanh thẳm, toàn thân đều nổi lên màu hồng nhạt, cô đi thay áo tắm, sau đó nhảy xuống bể bơi.

Lúc Đoạn Khâm về thì được biết là cô đang bơi trên tầng, anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sau khi nhờ hộ công giúp mình lên tầng, anh đột nhiên nói: "Mấy người đi xuống trước đi, tôi tự vào được."

Đoạn Khâm đẩy cửa ra nhưng không thấy cô đâu, đến khi anh chậm chạp tới gần bể bơi thì cô mới đột ngột chui ra khỏi mặt nước, nở nụ cười dịu dàng nhìn anh.

Mái tóc dài của cô vắt sau lưng, những giọt nước chảy từ làn da trắng nõn xuống, sự đối lập rõ ràng giữa trắng và đen khiến yết hầu Đoạn Khâm bất giác trượt lên xuống, anh thấy cô bước ra từ mặt nước, vịn lên bậc thang bên cạnh, chậm rãi đi tới.

Cô như một tinh linh dưới nước, thanh thuần đến nỗi khiến người khác phải tôn thờ, dưới sàn nhà là những dấu chân ướt sũng, trên người cô mặc một bộ áo tắm màu đen, dây đai phía sau vắt ngang qua chú bướm bên hông, khiến người khác không nhịn được mà muốn cởi dây đai, thả chú bướm kia ra.

Thẩm Vi Tửu vô cùng lo lắng, cô bước chậm đến thì thấy Đoạn Khâm nhắm mắt lại, không khỏi lúng túng dừng bước.

Giọng nói của cô run run, mang theo vẻ mềm yếu: "Đoạn Khâm."

Đoạn Khâm lập tức quay đầu xe lăn, định bỏ đi thì nghe thấy cô gọi một tiếng Đoạn Khâm, trong giọng nói mang theo tiếng khóc sụt sịt, anh dừng tay, cảm nhận được cô đang ở gần mình, ngay cả hơi thở cũng khô nóng.

Thẩm Vi Tửu nói: "Đoạn Khâm, anh có thể bôi kem chống nắng giúp em không?"

Cô mang theo sự chờ mong, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Đoạn Khâm: "Tự bôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!