Chương 20: (Vô Đề)

Trên mặt Benita lộ vẻ không thể tin được, tên Đoạn Khâm này có ý gì?

Đoạn Khâm nắm chặt xe lăn, vẻ mặt dữ tợn, anh chỉ muốn Thẩm Vi Tửu rời khỏi đây, chứ không phải để chó mèo nào cũng có thể tùy tiện phán xét cô.

"Tôi lặp lại lần nữa, đi ra ngoài."

Benita lùi về sau một bước: "Được được, tôi ra ngoài, lát nữa tôi lại đến mát xa cho anh."

"Ý của tôi là đừng đến đây nữa." Đoạn Khâm cảm thấy vì để Thẩm Vi Tửu bỏ đi mà vừa rồi mình đáp ứng Benita quả là chuyện ngu xuẩn nhất, người phụ nữ này nghĩ gì đều hiện toàn bộ trên mặt, còn tưởng người khác không nhận ra.

"Cô cảm thấy tôi có nhiều tiền vậy sao? Mẹ tôi ở viện điều dưỡng tốt nhất Trung Quốc, phí chăm sóc và phí trị liệu mỗi ngày đều gần một vạn, hai chân này của tôi tốn hơn mười vạn, số tiền còn lại tôi đã quyên góp hết rồi, cô còn ở đây làm gì?" Đoạn Khâm nói với Benita bằng giọng châm biếm.

Trên mặt Thẩm Vi Tửu hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhớ mẹ Đoạn Khâm là một người phụ nữ tài trí uyên bác, sao lại phải ở viện điều dưỡng, nếu tính tuổi, bà mới hơn 40 mà đã qua đời rồi.

Vốn dĩ Benita cũng không muốn tin Đoạn Khâm, nhưng nghe thấy anh nói như vậy, cô ta cảm thấy lo lắng: "Tôi không tin, nếu anh không có tiền, sao có thể ở căn nhà xa hoa như vậy?"

Đoạn Khâm cười xùy một tiếng: "Dù sao thì tôi cũng đã kiếm nhiều tiền cho người đại diện như vậy, anh ấy thương hại tôi nên thuê cho tôi một căn nhà, có vấn đề gì sao?" Nói xong, vẻ mặt Đoạn Khâm biến đổi: "Bây giờ thì cô nên cút đi."

Đoạn Khâm cảm thấy mình thật sự kiên nhẫn nên mới nói với Benita nhiều như vậy, anh có thể cảm nhận được ánh mắt Thẩm Vi Tửu rơi trên người mình, nhưng không có dũng khí nhìn cô.

Cô nói nhớ anh rồi.

Anh sợ mình không thể kiềm chế được bản thân mà ôm cô vào ngực, cầu xin cô đừng bỏ đi.

Gương mặt Benita đỏ lên, ai ngờ được cô ta bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, kết quả Đoạn Khâm chỉ là một tên nghèo mà thôi, thật lãng phí thời gian.

"Tên nghèo kiết xác, uổng công tôi đã tốn bao nhiêu thời gian với anh, không có tiền mà còn ở căn nhà lớn như vậy." Benita hùng hổ chuẩn bị bỏ đi, lúc đi tới cửa bèn nhìn Thẩm Vi Tửu, nói một cách quái gở: "À, đúng rồi, quên không nói cho các người biết, tôi vẫn luôn lừa các người đấy, vốn dĩ chân anh ta sẽ không khỏi được đâu, một tên liệt vô dụng vừa hay xứng với cô."

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm Vi Tửu vì tức giận mà đỏ lên, người phụ nữ này dựa vào đâu mà nói Đoạn Khâm là tên liệt vô dụng chứ.

"Cô có chồng rồi mà còn ra ngoài quyến rũ, lừa tiền của người khác, tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu cô không cút ra ngoài thì nửa đời sau ngồi trong tù đi."

Chung quy thì Benita cũng sợ hãi, nhìn Thẩm Vi Tửu bằng ánh mắt hung dữ rồi nhanh chóng bỏ đi.

"A Tửu, cô ta nói rất đúng, tôi chỉ là một tên liệt vô dụng thôi, cô trở về đi."

Trên mặt Thẩm Vi Tửu vẫn còn hơi đỏ, trong đôi mắt thuần khiết tràn đầy sức sống, cô đi đến trước mặt Đoạn Khâm, hơi nghiêng người, khoanh tay lại, cụp mắt nhìn anh.

Đoạn Khâm hơi nhíu mày: "A Tửu? Cô đang làm gì đấy?"

"Anh bị liệt thì sao? Anh vô dụng chỗ nào? Rõ ràng anh rất lợi hại."

Đoạn Khâm nói: "A Tửu, trước đó là cô ta lừa tôi, vốn dĩ chân tôi không thể khỏi được nữa, người như tôi, cô không chê…"

Lông mi Thẩm Vi Tửu run rẩy, ngắt lời Đoạn Khâm: "Đoạn Khâm, anh cảm thấy em rất hoàn mỹ sao? Anh cảm thấy anh không xứng với em sao?"

Môi Đoạn Khâm mím thành một đường thẳng tắp, không phản bác, rõ ràng ngầm tỏ vẻ đồng ý.

Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, rõ ràng tiết trời khô nóng, nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo, tựa như mười năm trước, cô ngã ngồi trên đống tuyết, nhìn băng tuyết rét đến thấu xương xung quanh mình.

Cô quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, con ngươi của anh rất đen, nhưng cô biết lúc này trong đó chứa một ngọn lửa, giống như mười năm trước đã ôm cô ra khỏi đống tuyết.

Hôm nay cô không mặc váy, một góc áo sơmi trắng trên người bị vén lên, sống lưng gầy yếu khẽ run rẩy, tựa như chú bướm sắp phá kén để chui ra, trên làn da trắng nõn thật sự cũng có một chú bướm xinh đẹp.

Yết hầu Đoạn Khâm hơi khô khốc, giọng nói rất nhẹ, dường như sợ dọa chú bướm kia bay đi: "A Tửu, cô lại đây một chút."

Thẩm Vi Tửu tới gần Đoạn Khâm, cô cảm nhận được bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông lướt qua chỗ đó, cơ thể khẽ run lên.

Họa tiết hình chú bướm kia nhìn rất thật, nhưng khi nhìn gần thì có thể thấy được đó chỉ là hình xăm để che giấu vết sẹo bên dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!