Dù trong giấc mộng Tiêu Chước có tài trí mưu lược, nhưng hôm nay hắn ngoài vẻ ngoài kia, thật sự chẳng có gì đáng để tự hào.
Huống hồ, trong thành Kim Lăng này, có không biết bao nhiêu nam nhân tuấn tú hơn hắn.
Điều duy nhất đặc biệt ở hắn, có lẽ chỉ là chuyện tình cờ kéo ta một lần khi còn nhỏ.
Có lẽ ta thực sự đã bị ma ám rồi.
Ta không nhịn được thở dài.
6
Chuyện ta hưu phu trước cửa phủ Vĩnh An hầu đã khiến cả kinh thành náo loạn.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Chưa kịp trở về phủ Công chúa, tin tức đã đến tai phụ hoàng trong cung, thế là người lập tức sai người truyền chỉ triệu ta vào cung.
Ta đoán rằng phụ hoàng nghe tin chắc chắn sẽ nổi giận.
Quả nhiên, khi vừa bước đến ngoài cửa Ngự Thư Phòng.
Chưa kịp lên tiếng, một chiếc nghiên mực đã bay về phía ta.
Ta dĩ nhiên không bị trúng.
Chiếc nghiên mực rơi xuống, vỡ tan trên khung cửa cách ta một cánh tay, phát ra tiếng bốp lớn.
Ngay sau đó, giọng nói giận dữ của phụ hoàng vang lên:
"Con nhìn lại mình xem! Mới xuất giá một ngày mà đã gây ra chuyện lớn thế này!"Con có biết bên ngoài đồn thổi thế nào không? Họ nói con kiêu căng ngạo mạn, xem trung thần lương tướng như đồ chơi, con có nghe thấy không, có phải con muốn làm ta tức c.h.ế. t không?Miệng nói làtức chết", nhưng đôi mày của người vẫn nhíu chặt.
Thế nhưng, ta lại chẳng hề sợ hãi.
Năm xưa, phụ hoàng thường trú quân nơi biên giới, cách trăm bước cũng có thể b.ắ. n hạ tướng địch bằng một mũi tên.
Với sự chuẩn xác của người, muốn ném trúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nghiên mực cách ta xa như vậy, đủ biết là người cố tình tránh đi.
"Người đã tức c.h.ế. t rồi, tại sao không ném nghiên mực thẳng vào đầu con?"
"Đã không muốn trúng, mà còn làm ra vẻ ầm ĩ như thế, người lừa ai chứ?"
Bị ta vạch trần, mặt mũi phụ hoàng có chút khó coi.
Người mạnh tay đập bàn, giọng nói cũng thêm phần bực bội:
"Đồ hỗn xược! Bình thường ta quá nuông chiều con, không cho con một bài học, sợ rằng con sẽ leo lên đầu ta mất!"
Nói xong, người lệnh cho thị vệ lấy roi, rồi đuổi hết tất cả hạ nhân ra ngoài.
Nhưng chiếc roi đó chỉ bị người quất lên bình phong.
Nghe một tiếng rầm, bình phong đổ xuống.
Người dường như mới hả giận, ném luôn cái roi:
"Bên ngoài đều nói con kiêu căng ngạo mạn, nhưng ta biết con không phải người làm loạn. Nói đi, chuyện hôm nay là vì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!