33
Tiêu Chước dường như đã phát điên.
Khi bị áp giải xuống, hắn vừa khóc vừa cười, trông như một kẻ điên.
Hắn không ngừng gào thét:
"Tống Chi, ta phải g.i.ế. c ngươi! Ta là hoàng đế, ta mới là thiên tử của Đại Lương!"
Nhưng dù hắn kêu gào thế nào, cũng không ai đáp lại.
Cuộc nổi loạn đã bị dẹp yên, nhưng quân Sở ở biên giới vẫn chưa ngừng tấn công.
Sau khi an ủi thân quyến của những vị đại thần đã hy sinh và giao phó việc xử lý hậu sự sau cuộc bình loạn.
Phụ hoàng không nghỉ ngơi, lập tức triệu tập các đại thần để bàn bạc quốc sự.
Ta cũng không rảnh rỗi, hỗ trợ Vệ Thanh Hàn và Thái tử giải quyết những việc còn lại.
Cho đến khi trời hửng sáng ngày hôm sau, ta mới rời cung về phủ.
Trong thành Kim Lăng, sau khoảng thời gian ngắn ngủi của sự uể oải, mọi thứ lại trở về sự náo nhiệt thường ngày.
Các đại thần hàng ngày vào triều, cùng phụ hoàng bàn bạc cách đẩy lùi quân địch.
Mọi người đều nóng lòng, nhưng dường như mọi thứ cũng đang diễn ra theo trật tự.
May thay, ba trăm ngàn đại quân điều ra biên giới đã phát huy tác dụng.
Chẳng mấy chốc, tin chiến thắng vang dội đã truyền về.
Ngày chiến báo truyền tới, phán quyết của Tiêu Chước cũng chính thức được công bố.
Hắn bị kết án diễu phố một ngày, rồi bị c.h.é. m đầu thị chúng trước cổng thành.
Bản án này nằm trong dự liệu của ta.
Ngày hành hình, ta cũng không đi xem.
Chỉ nghe Thanh Liên từ đám đông trở về kể lại.
Khi Tiêu Chước bị diễu phố, giữa đám đông có một nữ tử áo đen bất ngờ lao ra, đ.â. m thẳng một kiếm vào vai hắn.
Nữ tử đó xuất hiện quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.
Khi mọi người kịp nhận ra thì nàng ta đã biến mất trong dòng người.
Chỉ để lại Tiêu Chước điên điên dại dại, đến cả đau cũng không biết kêu.
Thanh Liên hào hứng cảm thán:
"Không biết, đây là nữ hiệp từ đâu tới nữa."
Về thân phận của nữ tử áo đen ấy, trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán.
Nhưng ta không nói ra.
Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, tảng đá lớn trong lòng ta cũng dần dần buông xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!