Chương 7: Trường đại học kinh dị (7)

Tiếu Trần đứng đợi vài phút, mới cẩn thận từ góc đường đi ra, một lần nữa đi về phía cửa sau của tòa nhà giảng dạy đại học.

Cậu một cước xuyên qua cửa, một giây sau lại một lần nữa trở lại ngoài cửa trường trèo tường, cậu có chút mộng bức xoay người, sờ sờ tường, thực sự làm tường xi măng!

Nhưng cậu đã trở lại chỗ hồi nãy!

Mà bóng dáng dưới chân cậu bị một cái bóng hình người khác ôm lấy, Tiếu Trần cơ hồ liếc mắt một cái là có thể chú ý tới, nội tâm cậu một trận oán hận, hỏi,

"Là ngươi đem tôi ra?"

Ôm lấy bóng dáng của cậu dừng một chút, có chút xấu hổ ôm chặt bóng dáng Tiếu Trần, Tiếu Trần tuy rằng không nhìn thấy bên cạnh có người, nhưng cậu lại giống như cùng bóng dáng đồng cảm, có thể cảm nhận rõ ràng loại cảm giác bóng đen kia ôm lấy cậu, loại cảm giác này rất nhẹ, không dễ phát hiện, nhưng có thể tác động đến thị giác làm cho ngũ cảm của Tiếu Trần đều bị khuếch đại khó có thể bỏ qua.

Bóng dáng tiên sinh không tình không nguyện kiểm soát bóng dáng của đại thụ bên cạnh, nói 'Ừm'

Tiếu Trần có chút buồn cười, cậu cũng không biết vì sao, nhưng cậu chính là cảm thấy bóng dáng tiên sinh đang làm nũng.

"Tại sao không muốn tôi vào?"

Chỉ sợ ngay cả bản thân Tiếu Trần cũng không chú ý tới, giọng điệu lúc này của mình giống như thái độ bạn trai dỗ dành khi bạn gái vô lý gây náo loạn.

Bóng dáng tiên sinh một lần nữa khống chế bóng cây, nói 'Nguy hiểm'

Tiếu Trần sửng sốt,

"Ý ngươi là bên trong rất nguy hiểm, phải không?"

Bóng dáng vẫn không buông tay ôm cậu dùng sức gật đầu, sợ Tiếu Trần nhìn không hiểu.

Tiếu Trần gật đầu, sắc mặt ngưng trọng.

Trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ thật sự là Hứa Thăng đã trở về.

Bây giờ Bạch Kiều Kiều đã chết, vậy người tiếp theo là ai?

Đó có phải là cậu không?

Tiếu Trần đột nhiên đau bụng, có chút khó hô hấp.

Vậy vì sao Tiếu Trần không hoài nghi bóng dáng tiên sinh là Hứa Thăng?

Lý do thực sự rất đơn giản. Bởi vì theo cậu thấy, chính cậu cũng là đồng lõa hại Hứa Thăng, Hứa Thăng không có khả năng buông tha cho cậu, mà cái bóng dáng này đối với cậu tràn đầy thiện ý, thậm chí còn đang bảo vệ cậu, cậu căn bản sẽ không liên kết hai người lại với nhau.

Mặt Tiếu Trần xám như tro tàn, cậu cắn răng, một lần nữa nhìn bức tường phía sau mình, gắt gao nhìn chằm chằm thật lâu, giống như hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía trước vài bước trợ lực, mạnh mẽ nhảy lên thân cây, tính toán trèo lên.

Còn chưa đợi chân Tiếu Trần bước lên tường khuôn viên trường, chân cây lại bị cành cây trêи cây dây dưa cùng một lúc, cành cây tự mình bắt đầu di chuyển, giống như dây leo cực kỳ đàn hồi, cứ thế trói hai chân cậu lại, không cách nào nhúc nhích.

Tiếu Trần cả kinh, dùng tay kéo cành cây, nhưng tay cậu lại bị một nhóm cành cây khác từ phía sau cậu trói lại với nhau, thậm chí khiến cả người cậu đều treo trêи cây.

Một xúc cảm tê dại đánh vào trong lòng cậu, ở cổ cậu không ngừng ma sát, thở ra.

Giống như một ngàn con kiến không ngừng gặm nhấm cổ cậu, không đau rất ngứa.

Tiếu Trần bất giác muốn tránh thoát, thứ không nhìn thấy giống như phát hiện sự cự tuyệt của cậu, cẩn thận đem thứ gì đó rơi trêи trán cậu, nhẹ nhàng an ủi cậu.

Xúc cảm này, là môi.

Tiếu Trần giãy dụa càng hung hăng hơn, Mau buông tôi ra!

Môi rơi trêи trán cậu buông cậu ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!