Chương 78: (Vô Đề)

Mở cửa là cô hai

Thấy Trần Nhược Vũ dẫn theo một chàng trai trẻ tuổi đến, cô hai sững sờ một chút.

Trần Nhược Vũ dẫn Mạnh Cổ vào phòng khách, tất cả âm thanh nói chuyện cũng ngừng lại, mọi người đều ngây người. Đây coi như là phương pháp mới làm cho người ta ngừng nói đi.

Trần đệ nghiêm mật giám thị phòng khách ló đầu ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền vội vàng núp xem náo nhiệt

"Ách, đây là bạn trai con, gọi là Mạnh Cổ" Trần Nhược Vũ khẩn trương giới thiệu

Tất cả mọi người nhìn họ chằm chằm, không một ai nói chuyện. Mẹ Trần há miệng thật to, kinh ngạc đến nổi có thể nhét vừa quả trứng lớn. Trong lòng bà vẫn còn hối hận vì đánh con gái, nhưng lại vẫn tức con không nghe lời, còn kiếm cớ ứng phó với họ.

Bà là thay con mình gấp gáp, vội vàng muốn tìm đối tượng tốt cho con, thật không nghĩ tới, con gái mình chạy đi một vòng, thật đúng là mang bạn trai về nhà rồi?

Không phải là ra đường chọn một người đẹp trai rồi nhặt về đấy chứ?

Người phản ứng đầu tiên là bà ngoại. Bà chống gậy đi tới, nghiêm túc nhìn Mạnh Cổ một chút, nói:

"Cháu là bạn trai bác sĩ của Tiểu Vũ? Dáng dấp tốt, dáng dấp tốt"

Trần Nhược Vũ nhéo tay Mạnh Cổ: "Đây là bà ngoại em"

"Bà ngoại khỏe" Mạnh Cổ phản ứng nhanh, vội vàng chào hỏi.

"Ai, ai, đứa bé ngoan" Bà ngoại rất vui, quay đầu cùng mọi người nói: "xem đi, luôn nói bà hồ đồ, thật ra thì không hồ đồ, bà nhớ không lầm mà, Tiểu Vũ có một bạn trai làm bác sĩ"

Trần Nhược Vũ cảm động đến thiếu nữa là khóc rồi, vẫn là bà ngoại tốt, quay đầu lại, chỉ mình bà tin tưởng cô đã có bạn trai.

Lúc này mọi người rốt cuộc cũng đã có phản ứng.

Cha Trần tìm chỗ cho Mạnh Cổ ngồi, những người khác đang chơi mạt chược cũng ngừng lại, thu dọn cái bàn, Tivi cũng không ai xem, âm thanh trong đó nghe giống như là không ai quan tâm, qua tử cũng không ai dập ăn, tránh mất hình tượng trước mặt soái ca, tập trung vào anh chàng đẹp trai trước mặt

Tóm lại, là một mớ rối nùi

Sau đó, chàng trai bị bắt tới xem mắt cô, Lý Siêu rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân, nhân cơ hội này mà đứng dậy cáo từ.

Trần Nhược Vũ nhìn thấy trong mắt anh giống như trút được gánh nặng, thoát hiểm, thần sắc được giải phóng, cô cũng có mấy phần đồng tình với anh

Mạnh Cổ đem cô từ hướng Lý Siêu đi ra cửa kéo lại, nói: "Em giới thiệu"

"Đây là cha, đây là mẹ em"

"Cha, mẹ" Mạnh Cổ không khách khí, hoàn toàn bỏ qua quá trình xưng hô khách xáo "Chú, dì"

Cha mẹ Trần vẫn chưa hoàn toàn hết kinh ngạc vì con gái mang người đẹp trai về, lại bị sự nhiệt tình này làm chấn động

Cha mẹ cũng có thể kêu rồi sao ?

Kế tiếp là một đống em họ, dì, chị, anh… Mạnh Cổ biểu hiện tự nhiên, bất kể có nhớ không, dù sao cứ theo Trần Nhược Vũ gọi một lần

Kêu xong rồi, mọi người ai cũng không biết phải nói cái gì. Dù sao trước đó là Ô Long náo loạn (Chuyện lớn), vì xem mắt, mẹ còn đánh con gái, kết quả, người ta liền mang về một chân mệnh thiên tử, đây quả thật là một bàn tay vô hình đáp trả Trần mẹ, trên mặt không nói, nhưng trong lòng mọi người vẫn thấy lúng túng

Người không nói lời nào, cứng rắn lôi con trai người ta tới xem mắt, cô lớn, sắc mặt càng khó coi, có chút không bỏ xuống được

Dưới tình huống này, cha Trần liền chọn đề tài: "ách.." vừa mở miệng liền không nhớ nổi tiểu tử này tên gì

"Cháu là Mạnh Cổ"

"A, đúng, Mạnh Cổ, cháu là người thành phố A sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!