Anh nói với cô mấy lời độc ác này mà gọi là tâm tình sao? Trần Nhược Vũ có chút trộm cười.
Mặc dù lời anh nói không quá xuôi tai, mặc dù có chút bá đạo, mặc dù biểu hiện có chút ích kỷ, nhưng Trần Nhược Vũ biết, những lời anh nói đều là sự thật.
Cô thích anh nói thật, điều này khiến cô cảm thấy anh thành khẩn. Nhưng cô không thể chỉ vì vậy mà bị hù dọa, cho nên cố ý nói: "Thì ra anh muốn tìm người dễ sai bảo, dễ nói, nhịn được chuyện có người phụ nữ khác đến trêu trọc anh."
"Đừng cố ý bẻ cong lời nói của anh, em đang biểu hiện phương thức tình thú mới sao?
"Mạnh Cổ xác định. Trần Nhược Vũ có chút đỏ mặt, lẩm bẩm;"Đâu có bẻ cong gì, anh nói nhiều lời khiến người ta tức, cho nên đừng tưởng em tin, hiện giờ em còn đang bồi dưỡng cốt khí, tính toán xem làm sao một cước đá anh ra khỏi nhà!"
"Thế này mà là không bẻ cong, em hiểu rõ mấy lời này, mấy lời ngon tiếng ngọt lúc nãy nữa."
"Em muốn nghe chuyện khác.
"Cô cười he he nhìn anh, đôi mắt lóe sáng. Mạnh Cổ cũng không tự tại:"Anh biết là không có ý tốt gì rồi, muốn giày vò gì thì giày vò đi."
"Anh không phải nói là biết ý người ta sao?
"Cô trừng anh. Mạnh Cổ bị cô nhìn chằm chằm, rốt cuộc cũng thỏa hiệp:"Được rồi, xin cho Doãn Tắc nhập vào anh mười giây."
Anh bỗng chốc che tim, giọng nói khoa trương:
"Trần Nhược Vũ, lịch tận thiên phàm, anh phát hiện ra em với anh là một đôi. Em nghe, có nghe được không? Đó là âm thanh của trời, ông đang nói chúng ta là mệnh trời định, trời sinh tuyệt phối."
Trần Nhược Vũ cười ha ha.
"Em cười cái gì?" Mạnh Cổ tức giận, khôi phục bộ dạng của Phách Vương Long tiên sinh, đánh đầu cô.
"Anh bít tim mất rồi, không thấy được ông chủ Doãn đẹp trai." Điều cô nói là sự thật.
"Này, em có phải vợ anh không đó?"
"Tạm thời không phải!
"Anh trừng cô, cô cũng trừng lại. Trừng xong rồi, hai người nhịn không được mà cùng mỉm cười. Mạnh Cổ hỏi"Trần Nhược Vũ, em về ở chung với anh đi, anh có bắt em phải thay đổi bản thân không?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ, hình như không có. Cô dường như vẫn là cô, rất tự nhiên, rất thoải mái.
"Trần Nhược Vũ, không có đúng không? Nếu em ở bên anh, không cần thay đổi bản thân mà vẫn cảm thấy thoải mái, vậy khẳng định chúng ta chính là trời sinh một đôi. Là nồi nào úp vung nấy rồi."
"Anh nghe, có nghe được không? Đó là âm thanh của ông trời!" Trần Nhược Vũ học anh ăn nói khoa trương, cười té ghế trên salon.
Mạnh Cổ cũng cười: "Em không giống anh nói đẹp trai tự nhiên được."
"Cho nên anh mới là cái nồi." Cô không nhịn được muốn náo anh.
"Đương nhiên là cái vung!"
"Tại sao?"
"Bởi vì vung mới đậy lên trên!
"Trần Nhược Vũ phản ứng một hồi mới hiểu được ý của anh. Mặt cô đầy vạch đen, lại muốn đấm anh. Nhưng Mạnh Cổ còn nói tiếp:"Trần Nhược Vũ, em thật là người con gái chịu cực khổ tốt. Chịu được khảo nghiệm này, chịu được khảo nghiệm vất vả nữa."
Cô rốt cuộc không nhịn được đánh anh một quyền, "Này, em không phải muốn anh nói những lời đó."
"Mấy lời đó thì sao? Cái từ chịu khổ nhọc này, vô cùng hàm ý nha. Em nghĩ quá nhiều, trong đầu toàn gì đó mới nghe ra ý tứ như vậy. Thì ra em đã sớm có ý nghĩ đó với anh?"
"A, nói đến mới nhớ. Anh có mua sầu riêng không?" Trần Nhược Vũ chợt nghĩ đến trọng điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!