Mạnh Cổ lập tức gọi lại cho cô, nhưng cô không nhận máy.
Cô rất tức giận, cũng không biết nói gì, dù sao chuyện trước mắt nhất định phải đợi anh tới nói cho rõ ràng.
Cô bé kia lắc lắc ngón tay, cắn môi, hiển nhiên là không ngờ đến việc Trần Nhược Vũ kiên quyết gọi người đàn ông kia đến như vậy. Nhưng cô cũng không có ý định tránh né, cô tới đây chính là để bảo vệ quyền lực và địa vị của mình, cô phải đợi anh tới.
Trần Nhược Vũ nhìn lên nhìn xuống đánh giá, hỏi: "Cô là đối tượng hẹn hò của anh ấy?"
Cô bé kia không phủ nhận, nói: "Là biết nhau qua xem mắt, nhưng chúng tôi đã bắt đầu lui tới một thời gian rồi, hai bên gia đình cũng đã gặp mặt, chuyện của tôi và anh ấy, căn bản là đã được định. Hơn nữa chung đụng một thời gian, cũng nên chọn ngày làm đám cưới."
Cô bé kia dừng một lát, còn nói: "Cho nên, không nên gọi là đối tượng hẹn hò của anh ấy, gọi là vị hôn thê cũng không sai.
"Trần Nhược Vũ thật sự rất giận, tâm tình hỏng bét tới cực điểm. Cô nghĩ bất kỳ người con gái nào cũng không sao nhịn được chuyện như vậy, một ngày trước, tên đàn ông mình thích mới tỏ tình, kết quả ngày thứ hai liền bị một đứa con gái khác xưng là vị hôn thê tìm tới của thuyết giáo. Trần Nhược Vũ đối với cô bé kia lạnh lùng nói:"Cô là khách không mời, mà tôi cũng không có ý định mời cô. Chờ vị hôn phu cô tới, hai người cùng nhau lại gõ cửa nhà tôi."
"Vị hôn phu" – ba chữ này, cô cắn răng nói, vừa chua vừa chát.
Cô nói xong, đóng cửa, khóa lại.
Trong lúc đợi Mạnh Cổ đến, cô như kiến bò trên chảo lửa vòng tới vòng lui, lo âu rồi lại tức giận. Tên kia rõ ràng nói với cô anh cự tuyệt chuyện xem mặt, mà cô trước đây căn bản không để ý, cũng không muốn biết nhiều.
Bây giờ lại bị người ta tìm đến cửa, người phụ nữ này sao lại biết địa chỉ nhà cô? Chỉ có thể là do Mạnh Cổ nói. Mạnh Cổ nói địa chỉ nhà cô với cô ta là đang tính toán chuyện gì? Thật là quá đáng! Quá không chịu trách nhiệm!
Cô cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, ngoài cửa rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh của Mạnh Cổ, sau đó cô nghe được tiếng chuông cửa.
Trần Nhược Vũ bước một bừa dài, xông ra mở cửa.
Ngoài cửa, một nam một nữ nhìn nhau, nghi ngờ mà quan sát đối phương.
"Em phát bệnh thần kinh gì vậy, tùy tiện tìm một người con gái tới đây nói là bạn gái anh.
"Sắc mặt Mạnh Cổ rất không cao hứng, còn có chút trắng, nhìn giống như là gấp rút chạy tới đây. Cô gái đó cũng nói:"Cô có ý gì?
Tôi còn cho là cô có gan tìm A Hạo tới đây, cô rốt cuộc là nghĩ sao vậy?"
Lần này đến lượt Trần Nhược Vũ trợn tròn mắt, cô chỉ vào Mạnh Cổ hỏi: "Không phải anh ấy?"
"Tôi không biết anh ta."
"Anh không biết cô ta.
"Một nam một nữ, trăm lời như một. Trần Nhược Vũ ngây người lại hóa ngốc, lại hỏi:"A Hạo là ai?"
"Chu Hạo."
"Tôi không biết Chu Hạo, chỉ biết một người tên Chu Triết."
"Chu Triết? Anh ấy còn dám dùng tên giả sao? Anh ấy không phải tên Chu Triết, anh ấy tên Chu Hạo.
"Trần Nhược Vũ trợn mắt hà mồm, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Mạnh Cổ ở một bên chợt cười, còn nói:"Anh là bệnh nhân, muốn ngồi xem chuyện vui."
Trần Nhược Vũ trừng mắt nhìn anh. Anh liền khua tay: "Anh bị cuộc điện thoại của em hù, một đường liền chạy tới đây, đến bây giờ tim vẫn còn nhảy."
"Như vậy rõ ràng là có chuyện xấu."
"Này, em đừng gán tội cho người khác a. Có nói đạo lý không vậy?"
"Chuyện xưa của anh rất mệt mỏi, có thêm một cô bạn gái cũ hay bạn gái hiện tại cũng không phải chuyện khó. Cho nên anh mới chột dạ như vậy."
"Bây giờ là em thẹn quá hóa giận sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!