Trần Nhược Vũ cảm thấy lần nói chuyện này là lần nói chuyện có trí tuệ nhất trong đời cô. Điều này đã hoàn toàn vượt ra khỏi dự trù của bản thân, đầu óc cô lung tung lộn xộn, nhưng lúc nhìn vào ánh mắt của Mạnh Cổ, cô đột nhiên rõ ràng hẳn.
"Trần Nhược Vũ, quan hệ của chúng ta bây giờ là thế nào đây?
"Mạnh Cổ ném ra một đề bài nan giải. Quan hệ thế nào? Cô dĩ nhiên không nói được. Quan hệ của họ đã không rõ ràng, nên hình dung thế nào đây? Cô suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra từ nào thích hợp, vì vậy ăn vạ ném vấn đề lại cho Mạnh Cổ:"Anh nói thử xem?"
Mạnh Cổ không có lấy nửa điểm do dự, rất quả quyết kết luận: "Quan hệ bạn trai bạn gái."
"Không phải."
"Vậy anh để em nói.
"Anh bĩu môi, rất không hài lòng Trần Nhược Vũ ngẫm lại, nói:"Nếu không thì thế này đi, anh coi như chúng ta xem mắt, sau đó làm những chuyện bình thường, thuận theo tự nhiên. Nếu tiến triển thành công, chúng ta ở bên nhau, nếu không, xem như là xem mắt thất bại.
Anh thấy thế nào?"
"Anh với em không quen nhau thông qua xem mắt."
Mạnh Cổ nhìn cô đang trừng mình, sửa lại:
"Vậy cũng được, xem mắt xong rồi, tiếp theo làm gì? Chúng ta nên hẹn đi ăn cơm. Ăn cơm xong xem film, hôn tay rồi lên giường kết hôn."
(Editor: Trình tự này "bình thường
"dã man luôn) (Beta: Chứ cô còn muốn thế nào nữa, nói đúng quá còn gì =)))"Đâu có nhanh như vậy, sắp xếp thứ tự của anh hình như có chút nhầm lẫn."
"Không sai mấy đâu, những thứ này có thể cùng nhau tiến hành. Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, trừ hai cái cuối, những cái khác căn bản đã làm rồi."
Trần Nhược Vũ không để ý tới da mặt dày của anh, hỏi anh: "Bác sĩ Mạnh, anh và đối tượng kết hôn bình thường lúc hẹn hò sẽ làm gì?"
"Không cần giữ mặt mũi, nói cô ấy nên tìm người khác tốt hơn. Nếu cần giữ lại mặt mũi, anh sẽ nói rảnh sẽ liên lạc, sau đó thì mãi mãi không rảnh."
"Người nhà anh không thúc giục anh sao?"
Thế mà cô lại bị cha mẹ nhiệt tình ân cần thúc giục chứ.
"Ừ… Người nhà anh coi như tương đối hàm súc."
"Hàm súc so với anh ấy à?"
"Trần Nhược Vũ, chuyện đó có liên quan gì đến quan hệ của chúng ta hả? Em đang cố tìm tật xấu của anh sao?
"Trần Nhược Vũ nói thầm lời nói của anh quả nhiên hàm súc, cho nên người khác cũng dè dặt với lễ phép hơn nhiều. Mạnh Cổ cảm thấy nhức đầu, xoa trán nói:"Anh thật không biết em đang nhớ gì nữa? Trần Nhược Vũ, hôm nay anh phản ứng chậm, không ứng phó kịp, em đừng gài bẫy, nhân cơ hội này ghét bỏ anh là được rồi."
"Em chính là rất tò mò nha, chủ ý của hai nhà cũng khác nhau."
"Có gì khác nhau?" Anh tức giận, "Xem mắt chính là một nam một nữ ngồi đó, tính toán điều kiện rồi thì ý định của đối phương thế nào. Giống như chúng ta bây giờ, có thể lâu dài hay không, em lại đắn đo, em rõ ràng yêu anh muốn chết nhưng lại không muốn để anh giải quyết vấn đề cho em.
"Mạnh Cổ trừng cô, bộ dáng muốn cắn người, Trần Nhược Vũ vội vàng lui về sau. =)) Ý tưởng của cô không sai, phụ nữ cả thế giới này ai cũng thế hết. Anh có yêu cô không, yêu nhiều không, thương bao lâu, những vấn đề này dĩ nhiên rất quan trọng."Nhưng anh nói "giải quyết" là có ý gì vậy?" Trần Nhược Vũ hỏi.
"Là nói đến hai bước cuối cùng.
"Mạnh Cổ không có lấy một chút ngượng ngùng. Lên giường kết hôn? Tên đàn ông này quả nhiên đủ lưu manh mà. Nhưng trong lời anh có mang theo hai chữ kết hôn, cô miễn cưỡng coi như anh không phải lưu manh đơn thuần."Bác sĩ Mạnh, anh nói như vậy, có vẻ rất không có thành ý." Miệng anh toàn thói hư tật xấu cô đã biết, cho nên những lời này cũng không phải là ghét bỏ, chỉ là không nhịn được muốn sửa chữa thái độ của anh thôi.
"Chẳng lẽ phải giống như Đường Kim Tài, mang mẹ tới để em phải chạy vào nhà vệ sinh cầu cứu mới gọi là có thành ý, vậy ngày mai anh sẽ hẹn mẹ, thời gian, địa điểm cho em chọn.
"Trần Nhược Vũ sửng sốt, giật mình. Cô đâu có muốn anh mang"mẹ" ra làm vũ khí lợi hại như vậy. Cô vội vàng khoát tay:
"Ngày mai em trực ban."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!