Chương 47: (Vô Đề)

Đáng yêu chỗ nào?

Cái vấn đề này thật là khó nghĩ.

Mạnh Cổ suy nghĩ, đáp: "Chỗ nào cũng đáng yêu.

"Trần Nhược Vũ liếc anh một cái, rõ ràng là không đồng ý. Thật không có thành ý."Bác sĩ Mạnh, trước kia lúc anh ngâm ca yêu đương với người khác, vấn đề này anh trả lời thế nào?"

Mạnh Cổ híp mắt nghĩ, Trần Nhược Vũ nói tiếp: "Đừng có nói là họ không hỏi đấy nhé, em không tin. Tất cả phụ nữ đều giống nhau hết."

Mạnh Cổ xoa xoa lỗ mũi, nói: "Nghẹt mũi làm nhức đầu quá.

"Trần Nhược Vũ nhìn anh, không có chút đồng tình nào. Mạnh Cổ bất đắc dĩ, đành nói:"Năm đó anh còn rất trẻ.

"Cho nên đại khái là năm đó chỉ nói mấy lời văn hoa vậy thôi. Trần Nhược Vũ lại lườm anh một cái, khi dễ đáp án của anh, nhưng không hỏi tới nữa. Mạnh Cổ cũng không phục:"Này, chúng ta cũng không phải nam sinh nữ sinh mới mười mấy mà, sao phải chơi trò em hỏi anh đáp không có chút dinh dưỡng gì thế này.

Tình cảm chứ đâu phải toán học, làm gì có tiêu chuẩn như vậy?"

"Bây giờ không phải là em đòi tiêu chuẩn, mà là anh không trả lời được."

"Lúc em có tật xấu cũng rất đáng yêu." Anh chợt đáp.

"Sao câu này nghe giống khích lệ quá vậy." Cô tức giận.

"Em xem em đi, lúc tức giận vì bị người ta đùa bỡn rất đáng yêu. Lúc em cao hứng cũng rất đáng yêu, lúc gấp gáp vội vàng cũng đáng yêu. Lúc uống say thì thật sự rất rất đáng yêu. Tóm lại là em lúc nào cũng đều rất đáng yêu."

Anh nói có trình tự, còn cô sau khi nghe mặt có chút hồng.

Mạnh Cổ lại vội vàng bổ sung thêm một câu: "Lúc mặt em hồng lên cũng rất đáng yêu.

"Anh vừa nói xong, đột nhiên luống cuống kéo hộp khăn giấy, rút ra hai tờ bịt mũi, hắt xì một cái lớn. Mất hết cả không khí. Chờ Mạnh Cổ lại rút mấy tờ khăn giấy lau hết nước mũi, Trần Nhược Vũ đã hết đỏ mặt."Bác sĩ Mạnh, nếu em mà là nữ sinh mười mấy tuổi, nhất định bị mấy lời vừa rồi của anh làm cảm động rồi.

"Mạnh Cổ ôm hộp khăn giấy, chóp mũi hồng hồng, mắt long lanh, nhìn có chút đáng thương. =)) Trần Nhược Vũ nhịn không được cười, đưa tay vuốt vuốt tóc ngắn trước mái:"Ý em là Trần Nhược Vũ mấy tháng trước, nhất định sẽ vì mấy lời vừa rồi mà mừng rỡ như điên.

Nhưng mà…"

Cô thấy Mạnh Cổ nhếch môi, nhíu mày cảnh giác, không khỏi bật cười:

"Em đã được anh giáo dục dạy dỗ rồi, cảm thấy mấy lời anh nói rất có đạo lý. Vì vậy, em cũng muốn thấy được thành ý của tình yêu."

Mạnh Cổ lại càng không phục: "Anh không có thành ý chỗ nào, không có thành ý sao còn muốn hôn em?

"Cái đó có thể coi là thành ý sao? Trần Nhược Vũ bĩu môi:"Đàn ông cái anh, cứ động đến vấn đề đó là giống đực tự chủ rất kém, chuyện nam nữ thân mật đều rất tùy tiện.

"Mạnh Cổ híp mắt trừng cô (Editor: Sao anh Mạnh Cổ lúc nào cũng híp mắt thế nhỉ???), đột nhiên nói:"Trần Nhược Vũ, em rốt cuộc bị bao nhiêu đàn ông hôn qua rồi?"

"Dù sao anh cũng không phải người thứ nhất."

"Cầu xin em, anh muốn là người cuối cùng." =))

"Ai thèm để ý anh." Trần Nhược Vũ tiếp tục ghét bỏ: "Anh nhất định cũng có n người rồi còn gì."

"Anh cũng mong em là người cuối cùng."

Trần Nhược Vũ vờ như không thấy, cô tuyên bố: "Chờ xem thành ý của anh đã, lúc đó chúng ta mới nói đến chuyện khác."

"Anh rất có thành ý nha."

Mạnh Cổ cố gắng biện minh cho bản thân: "Nụ hôn của anh không phải tùy tiện, anh còn là xử nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!