Trần Nhược Vũ coi như là thỏa hiệp.
Bởi vì cô cũng muốn gặp Mạnh Cổ, người này đã bệnh ba ngày, giọng mũi còn nặng đến vậy, có thể thấy là bệnh nặng đến cỡ nào. Cô không yên lòng, muốn nhìn xem anh thế nào.
Ngày thứ năm, là ngày Đường Kim Tài hẹn ăn cơm ở Cảng Thức Trà. Trần Nhược Vũ nói đến trước mười phút, đứng ở cửa đợi Mạnh Cổ.
Đợi được một lát, Mạnh Cổ tới.
Anh mặc áo khoác màu lam, thân hình thon dài ở trong đám người thật bắt mắt, cho nên mới xuống taxi đã bị Trần Nhược Vũ thấy được.
Cô không nhịn được nhìn anh chằm chằm.
Trên mặt anh còn dấu vết bị bệnh, trên trán còn khắc bốn chữ mới khỏi bệnh xong, nhưng tinh thần có vẻ cũng ổn, anh mới xuống xe cũng thấy Trần Nhược Vũ, ánh mắt lấp lánh, cũng nhìn cô chằm chằm.
Trần Nhược Vũ đỏ mặt, nhưng đánh cược một hơi, dời tầm mắt không nhìn anh nữa, nhưng cũng không chủ động bước tới.
Mạnh Cổ đứng một bên nhìn đủ, chậm rãi bước qua.
Hai người không ai mở miệng, chính là anh nhìn em, em nhìn anh. =))
Thật lâu sau, Mạnh Cổ mới ho khan, hắng giọng, gọi một tiếng: "Trần Nhược Vũ."
Giọng mũi nặng nề khiến Trần Nhược Vũ cau mày, rốt cuộc không nhịn được giáo huấn anh:
"Sao lại để bản thân mắc bệnh? Không phải anh rất lợi hại sao? Không sợ cảm, không sợ hỏng dạ dày mà?"
Mạnh Cổ sờ sờ lỗ mũi, không mạnh miệng nữa.
"Uống rượu nữa đi, ra ngoài uống chưa đủ còn về nhà uống tiếp nữa.
"Trần Nhược Vũ cũng không biết vì sao, vừa rồi còn muốn gặp mặt anh, bây giờ gặp rồi lại tức. Mạnh Cổ nhỏ giọng biện hộ:"Trong nhà chỉ có rượu đỏ, bữa đó uống liền hai chai, sau đó đi ngủ."
"Cái gì mà sau đó đi ngủ, anh nghĩ em không biết gì à, nửa đêm còn gọi Doãn Tắc, mắng em đến nửa tiếng!"
"À, chính là mắng em xong rồi mới đi ngủ.
"Ý tứ của anh thật tốt quá! Trần Nhược Vũ trừng anh:"Anh đến tột cùng là bị gì về thần kinh rồi hả?"
Mạnh Cổ vừa muốn nói chuyện, lại nghe cách đó không xa có người gọi: "Trần tiểu thư.
"Trần Nhược Vũ và Mạnh Cổ cùng quay đầu lại, thấy vẻ mặt vui mừng của Đường Kim Tài, bên cạnh còn có mẹ của anh ta. Trần Nhược Vũ nhìn thấy mẹ Đường, lập tức khẩn trương, theo bản năng nhích lại gần Mạnh Cổ. Mạnh Cổ liếc cô một cái, cười cô:"Tiểu quỷ nhát gan."
Trần Nhược Vũ nghiêng mắt trừng anh, trước mặt người ngoài không cùng anh so đo.
Đảo mắt, mẹ con Đường Kim Tài đã tới trước mặt, còn có một người phụ nữ theo sau, Đường Kim Tài giới thiệu, nói đây là dì Chín của anh.
Cả dì Chín cũng tới?
Trần Nhược Vũ càng khẩn trương hơn. Vừa chào hỏi vừa đưa tay kéo vạt áo Mạnh Cổ.
Năm người cùng vào phòng ăn, khách sáo cùng nhau dùng bữa. Trong trường hợp này Trần Nhược Vũ là không tự nhiên nhất, biểu hiện của cô khách sáo, cũng bắt đầu hối hận tại sao mình muốn tới đây. Cô nhìn Mạnh Cổ, trong lòng oán, nói đi nói lại đều là lỗi của anh.
Trái ngược với cô, Mạnh Cổ rất an nhàn, anh ăn ít cháo mặn, còn có vẻ ăn nhiều hơn, lại chuẩn bị dùng sang món mới.
Quay đầu nhìn Trần Nhược Vũ còn chưa ăn gì, dứt khoát giúp cô ăn điểm tâm. Trần Nhược Vũ ở trước mặt người ngoài, đối với sự tự chủ trương của anh cũng không kháng nghị, nhưng lúc anh giúp cô lấy một phần sầu riêng thì trong lòng cũng có chút vui vẻ.
Lúc này, Đường Kim Tài và dì Chín muốn cảm ơn Mạnh Cổ, nói làm phiền bác sĩ Mạnh giúp một tay… Trần Nhược Vũ cũng đã hiểu ý tứ muốn nịnh bợ lấy lòng đó. Ý là muốn về sau còn có thể nhờ Mạnh Cổ tiếp tục giúp, dù sao bây giờ khám bệnh cũng khó như vậy, có một bác sĩ giúp đỡ cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mạnh Cổ hoàn toàn không mắc chứng sợ hãi người lớn, anh tự mình ứng đối, đáp lại vấn đề, lại chủ động hỏi thăm bệnh tình của chú Đường, nghe nói bệnh tình có chuyển biến tốt thì gật đầu, biểu hiện rất có thành ý: "Bệnh muốn chữa thì phải kiên trì, cháu làm ngoại khoa, không quen biết những khoa khác lắm, nên chuyện khác cũng không thể giúp được rồi, nhưng có bệnh gì nan giải cần giúp đỡ nữa, mọi người có thể tìm cháu, nhất định sẽ cố hết sức."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!