"Ai thèm để ý anh!" Trần Nhược Vũ gầm thét, đá cửa, ra ngoài.
Nén hơi thở, cô vọt một đường xuống lầu, thấy trong vườn hoa dưới lầu có ghế trống, cô nhịn không được ngồi xuống. Trần Nhược Vũ dùng sức thở, đầu óc có chút mờ mịt.
Anh mới vừa nói, anh muốn làm bạn trai cô sao?
Đầu óc Trần Nhược Vũ có chút rối bời.
Ban đêm hơi lạnh, gió nhẹ lướt quá, cũng khiến cô bình tĩnh lại.
Anh hôn cô, sau đó còn nói, anh muốn làm bạn trai cô.
Đây là do cô nghĩ đúng không? Không phải cô nghĩ đấy chứ?
Nhưng quan trọng là, cô rốt cuộc nghĩ thế nào?
Cô cũng không biết.
Cô nhất định là do quá tức giận, đầu óc liền rỗng tuếch. Cô chậm chạp đứng dậy, đi về nhà.
Vào cửa, thấy Lương Tư Tư đang vừa xem ti vi vừa đắp mặt nạ dưỡng da. Trần Nhược Vũ nhớ ra cô ấy có hứng thú với Mạnh Cổ, nhất thời cảm thấy mặt mình có chút ngu. Cô vội vã chào hỏi, rồi đi vào phòng.
Ngồi ngẩn ngơ bên giường, trong đầu cô vẫn trống rỗng.
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới cảm giác được mình là người ngu nhất thế giới.
Tư Tư nói đúng, giữa nam và nữ, muốn thân cận, sao lại có tình bạn đơn thuần được? Cô nhất định là rất ngu ngốc, mới nghĩ mình và Mạnh Cổ có thể như vậy.
Trong đầu cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Mạnh Cổ, rồi quen biết đến tận bây giờ.
Khi đó cô theo Cao Ngữ Lam vào phòng Mạnh Cổ, Mạnh Cổ cười ôm lấy Nữu Nữu đáng yêu. Từ lần đầu tiên cô đã thấy anh mặc bộ đồ màu trắng này thật sự rất đẹp trai, rất tiêu sái. Anh nói đùa, nói chuyện rất thú vị, cô lúc ấy không nhịn được cười. Thanh âm của anh rất êm tai, nụ cười rất tuấn tú.
Sau đó, cô bắt đầu theo đuổi anh, anh dùng phản ứng cự tuyệt cô, sau đó lại chính miệng nói từ chối, anh nói chỉ có thể làm bạn bè. Sau đó nữa, hai người chính là bạn bè.
Anh kiên định như vậy, chuẩn xác và quả quyết, không chỉ một lần dùng phương pháp khác nhau để biểu đạt rằng anh và cô là không thể. Mà cô cố gắng như vậy, nghiêm túc và cẩn thận đặt anh vào quan hệ bạn bè.
Bây giờ anh lại nói, anh muốn làm bạn trai cô.
So với nụ hôn đầu tối nay càng khiến tim cô rối loạn hơn.
Trần Nhược Vũ đứng lên, đi rửa mặt, cố gắng để bản thân thanh tỉnh một chút, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Mới vừa ngẩn người đã phải trở về với thực tại, điện thoại di động chợt vang lên, làm cô sợ hết hồn.
Do dự một hồi lâu, cô lấy điện thoại ra nhìn, thật là may mắn, không phải anh.
Cô bắt máy: "Lam Lam, sao vậy?"
"Nhược Vũ, mình đã nói rồi a. Mạnh Cổ lại gọi cho Doãn Tắc. Lần này còn gầm thét cả nửa giờ. Mình đoán anh ấy uống nhiều quá, cứ lặp lại mãi cậu quá khinh người, nói cậu không xin lỗi anh ấy sẽ không tha cho cậu, nói liến thoắng không ngừng, còn lung tung lộn xộn, cũng không biết đang nói gì nữa.
Nói mình nghe đi, cậu rốt cuộc đã làm gì anh ấy? Cậu từ quầy rượu mang anh ấy đi đâu vậy hả? Doãn Tắc nói hai người đi nhanh quá, anh ấy đuổi theo ra đến cửa đã không thấy hai người đâu cả.
"Trần Nhược Vũ đen mặt, ông chủ Doãn có phải toàn tin bát quái không, còn đuổi theo ra cửa. Hai người bọn họ không phải là đi nhanh, mà là ở trong góc tường đen thùi lùi kia kìa…. Trần Nhược Vũ đỏ mặt, vội vàng đánh trống lảng với Cao Ngữ Lam, hỏi cô:"Cậu nghe được điện thoại của Mạnh Cổ?
Anh ấy còn nói gì không?"
"Anh uống nhiều quá, gọi cho Doãn, rồi hình như lặp lại những câu giống nhau, Doãn Tắc cũng không đủ bình tĩnh nữa, để điện thoại một bên cho anh ấy nói một mình, còn anh xem tivi. Tay mình nhột, liền cầm điện thoại lén nghe, kết quả nghe nhiều cũng không hiểu, dù sao anh ấy thật sự rất tức giận."
Uống nhiều đến nỗi lời nói không mạch lạc?
Trần Nhược Vũ cau mày, lúc cô đi rõ ràng anh còn rất bình tĩnh. Chẳng lẽ lại uống tiếp sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!