Trần Nhược Vũ bất động.
Cô dùng sức trừng anh, còn anh cậy mạnh càng chiếm đoạt nhiều hơn.
Cô dùng hết toàn lực, nhưng vẫn bị Mạnh Cổ ép gắt gao. Trần Nhược Vũ sống trên đời 26 năm. Vẫn là lần đầu tiên chân chính, nghiêm chỉnh thể nghiệm sự chênh lệch giữa nam và nữ. Nếu chẳng may gặp phải lưu manh… Không đúng, người đàn ông trước mặt này chính là lưu manh!
Cô nghĩ, chờ anh buông cô ra, việc đầu tiên phải là là trừng mắt nhìn anh, đá anh, bẻ tay anh.
Cũng không biết có phải oán niệm của cô quá mạnh mẽ nên bị Mạnh Cổ cảm ứng được, anh trừng cô.
Anh cắn môi cô.
Cô thật sự tức giận, muốn cắn lại, nhưng vừa phục thù liền bị anh dùng sức mút cắn.
Hô hấp của cô trở nên nặng nề, tình thế của cô vô cùng bất lợi, thức thời mới là tuấn kiệt (anh hùng), cô tạm không liều mạng với anh. Nhưng anh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, hết cắn môi lại cùng lưỡi cô dây dưa.
Trần Nhược Vũ không chịu được nữa, giãy dụa.
Cô vật vã như vậy, nhưng anh lại trở nên dịu dàng. Mặc dù thân thể và tay chân vẫn dùng sức ấn cô, nhưng phương thức dây dưa của môi lưỡi lại giống như dụ dỗ, êm ái lạ thường.
Trần Nhược Vũ có chút sững sờ, anh như vậy ngược lại khiến cô không biết làm sao. Cô thoáng mềm mại, đổi lấy sự dịu dàng của anh, lá gan cô lại lớn, rốt cuộc cũng cắn lại anh một hớp.
Sức lực cô dùng cắn anh không lớn, Mạnh Cổ "Ừ
"một tiếng, cắn lại. Trần Nhược Vũ cau mày, lại cắn lại anh. Mạnh Cổ nhíu chân mày, dùng sức hôn cô, cuối cùng cũng tha cho miệng cô. Trần Nhược Vũ nhất thời được giải phóng, há mồm thở dốc, vừa thở gấp vừa không quên trừng mắt nhìn anh. Mạnh Cổ đè ép cô không thả, đối với việc cô trừng mắt nhìn rất không hài lòng, anh nhíu chặt chân mày, hung tợn nói:"Về sau gặp em một lần, liền hôn em một lần.
"Cái… cái gì? Trần Nhược Vũ trợn mắt há mồm, lời như thế này sao lại có thể nói ra miệng được! Đồ lưu manh! Trần Nhược Vũ gọi lớn:"Anh khốn kiếp, buông tôi ra!"
"Không buông.
"Một lời vô cùng khí khái và vô lại. Khốn kiếp!"Buông tôi ra!" Trần Nhược Vũ hét lên, cô thật giận đến không được rồi, rốt cuộc anh phát điên gì vậy!
"Em nói xin lỗi, dụ dỗ anh cao hứng mới thả.
"Cô còn phải nói xin lỗi sao? Sao lại muốn cô nói xin lỗi? Con mẹ nó, cô thật muốn cắn chết anh. Trần Nhược Vũ đang chuẩn bị mắng, chợt nghe bên cạnh có người quát to:"Này, mau buông cô ấy ra.
"Mạnh Cổ cùng Trần Nhược Vũ cùng nhau quay đầu lại, thấy hai người con trai đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm họ. Hai người kia thấy Mạnh Cổ nhìn lại, liền thét lên:"Này, nói anh! Anh làm gì đấy? Mau buông con gái người ta ra."
Trần Nhược Vũ có chút sợ, cô nhìn Mạnh Cổ một cái.
Mạnh Cổ hơi híp mắt, biểu hiện không tốt, thân thể có chút căng thẳng. Anh buông Trần Nhược Vũ ra, che cô ở phía sau.
Trần Nhược Vũ gấp đến độ không thở được.
Mặc dù hai người này cao lớn vạm vỡ, nhìn sao cũng không giống người lương thiện, nhưng lời họ nói, rõ ràng chính là thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, chuyện như vậy giải thích một chút là được.
Nhưng bộ dạng Phách Vương Long tiên sinh như muốn đánh nhau là sao?
Loại thời điểm này, kích động lẫn nhau liền dễ xảy ra chuyện.
Anh là uống rượu vào nên hiếu chiến sao?
Trần Nhược Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, vội kêu lên: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là hiểu lầm."
Hai người kia coi bộ thật muốn xông vào đánh nhau với Mạnh Cổ rồi, cô đứng ra, giải thích với hai vị anh hùng: "Thật xấu hổ, tôi không sao, là hiểu lầm thôi."
Hai người kia nhìn Trần Nhược Vũ, lại nhìn Mạnh Cổ, có chút không cao hứng: "Chú ý một chút, đây là đường lớn, nơi công cộng."
Trần Nhược Vũ bị nói đỏ bừng cả khuôn mặt, Mạnh Cổ đứng phía sau cô lành lạnh nói: "Tôi cùng bạn gái thân thiết, các người quan tâm làm gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!