Đầu Trần Nhược Vũ nóng cả lên
Âm thanh "Muốn" kia nên vang lên có lực mới đúng. Cô phải đi, muốn mắng anh một trận cho đen mặt. Phải đem hộp chân giò của cô đoạt lại
Không cho anh ăn , ngửi mùi cũng không muốn anh ngửi được.
Có vài người là tuyệt đối không thể đối tốt. Phách Vương Long tiên sinh chính là ví dụ điển hình.
Anh chẳng những đùa giỡn cô, còn đùa giỡn cô…
Được rồi, tóm lại chính là anh thừa dịp cô đối tốt với anh, khi dễ cô! Cô không thông minh, nhưng anh cảm thấy cô ngu đến thế sao?
Trần Nhược Vũ ngồi trên xe bus, thẳng tiến về hướng nhà của Mạnh Cổ. Xe sáng ngời, rất sáng ngời, lòng cô cũng chợt sáng ngời, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, thần trí sáng tỏ
Cô thật ngây thơ, dĩ nhiên, ngây thơ đến chết. Chỉ là cô cảm thấy anh thật không phải ngây thơ, anh cố ý, cố ý đối xử ác tâm với cô. Mà cô do tâm tình khẩn trương liền ngây ngốc, không đem mọi chuyện nghĩ đến tận cùng. Thật ra thì mọi chuyện đều là lỗi của anh, anh bị thương là đáng đời!
Trần Nhược Vũ càng nghĩ càng tức giận. Cô định đem đồ ăn đoạt lại, sau đó liền một tháng không để ý tới anh, chờ anh ý thức được sai lầm của mình rồi đến nói xin lỗi cô, bảo đảm không trêu trọc cô nữa, cô mới cùng anh hòa hảo như ban đầu
Cô muốn xuất ra khí thế, lấy nguyên tắc, không thể mềm yếu nữa
Trần Nhược Vũ chạy như bay tới chỗ ở Mạnh Cổ. Đó là một khu nhà trọ hạng sang anh mới thuê sau khi nhậm chức ở bệnh viện, sạch sẽ, xinh đẹp lại trang nhã
Trần Nhược Vũ không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc của khu nhà trọ, cô tìm được lầu nhà Mạnh Cổ, đi thang máy lên
Mới ra thang máy, liền nghe đến thanh âm của Mạnh Cổ. Lần này cả cửa phòng cũng không cần tìm, cứ trực tiếp theo âm thanh tìm tới là được
Trần Nhược Vũ mới vừa cất bước tới, liền nghe Mạnh Cổ nói: "Cô đi đi"
Cô ngẩn người, giọng điệu này, anh đang nói chuyện với ai thế?
Cô bước nhanh hai bước, rất nhanh thấy được Mạnh Cổ đang đứng trước cửa nhà mở rộng, anh đang cùng một cô gái trẻ nói chuyện
"Cô đi đi", ba chữ này đúng là đang nói với cô gái kia
"Mạnh Cổ, em nghe mấy bạn học cũ nói. Bọn họ nói anh…"
Cô gái kia còn chưa nói dứt lời, đã bị Mạnh Cổ cắt ngang: "Cho dù bọn họ có nói gì, đều không phải là tôi nói, tôi cũng không có hứng thú nghe mấy tin bát quái cửu biệt tương phùng (Giống như chia tay rồi quay lại ấy) của mấy người" anh nói đến đây, nhếch mắt thấy Trần Nhược Vũ, vì vậy nói tiếp: "Bạn của tôi tới rồi, không thể tiếp đãi cô được nữa. Cô đi đi"
Cô gái ấy nghe được lời này, quay đầu liếc nhìn. Trần Nhược Vũ đối mặt với cô gái xinh đẹp kia, bất giác thở dài trong lòng, thật là xinh đẹp
Tư thái cao gầy mảnh khảnh, hai mắt đen bóng, tóc quăn hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, lại có cảm giác lão luyện.
Trần Nhược Vũ tuy không biết gì, nhưng cảm thấy cô ấy có thể là người tình cũ của anh. Mặc dù cô từng nói đùa với Mạnh Cổ chuyện này, nhưng thật sự xảy ra, lại cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó không nói được
Cô ta nhìn Trần Nhược Vũ, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, chợt cười cười, hào phóng vươn tay, nói: "Xin chào, tôi tên Thích Dao. Là học muội của Mạnh Cổ ở viện y học… Bạn bè" Hai chữ bạn bè cố ý kéo dài âm, là có ngụ ý
Quả nhiên chính là bạn gái mối tình đầu trong truyền thuyết, rất đẹp, có chút quật cường cùng quả quyết. Trần Nhược Vũ gật đầu, nói tên mình
Thích Dao nhìn cô, cười cười, xoay người lại, nói với Mạnh Cổ: "Bọn họ nói anh còn chưa có bạn gái"
Mạnh Cổ liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, có ngụ ý: "Tôi không có bạn gái hay có bạn gái rồi không cần phải báo cáo với bọn họ"
"Bọn họ còn nói, anh sau có lui tới với hai cô gái, rất khác em" Thích Dao liếc mắt nhìn Trần Nhược Vũ, giống như có điều ngụ ý (Sao mà lắm ngụ ý thế!!!)
Trần Nhược Vũ ở một bên nghe được rất giận, cô rõ ràng là người ngoài cuộc, hai người này là kẹp cô ở giữa để so tài sao?
Còn cái người Thích Dao này, suốt ngày "Bọn họ nói, bọn họ nói", cô ta đơn giản là muốn chứng minh lời người ta nói, Mạnh Cổ đối với cô ta vẫn mãi tình cũ không quên. Mà cô ấy hôm nay rốt cuộc cũng chịu quay đầu là bờ, dứt khoát muốn ôn lại khúc ca tình yêu khi xưa. Đảo quanh một vòng lớn như vậy, nói chuyện cũng không tốt chút nào, thật là đáng ghét
"Tôi đã nói rồi, bọn họ nói gì cũng chẳng liên quan tới tôi, tôi có bạn gái như thế nào, cũng không liên quan tới cô. Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng thật sự không cần dát vàng lên mặt mình. Cô đi đi" Mạnh Cổ vừa nói, vừa cầm tay Trần Nhược Vũ kéo vào trong nhà, đặt cô bên cạnh mình. Bày ra bộ dạng hiên tại tôi có bạn, cô có biết điều thì đi nhanh đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!