Mạnh Cổ nhìn chằm chằm Trần Nhược Vũ một hồi lâu
Trần Nhược Vũ tự rót cho mình ly rượu, làm một hơi, sau đó hỏi: "Vậy anh cảm thấy trọng điểm là cái gì?"
"Trọng điểm là, mối tình đầu của anh quay trở lại, thông báo với anh rằng cô ấy muốn hợp lại" Mạnh Cổ lắc ly rượu nhỏ, cũng không biết bản thân đang suy nghĩ gì
"A. đúng rồi, như vậy cô gái đi xem mắt kia thì không thể có hy vọng rồi"
"Trần Nhược Vũ, có phải em lại lạc đề rồi không?"
"Đâu có lạc đề? Đây là nội dung chủ yếu, phản ánh tư tưởng trung tâm mà. Anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên, chẳng lẽ còn muốn vui với người mới?"
Ngữ điệu của Trần Nhược Vũ có chút cao, lườm anh một cái, tràn đầy khi dễ.
"Anh không có nói anh đối với tình cũ nhớ mãi không quên"
"Ý là, anh thích người mới xem mắt?"
"Anh cũng chưa từng nói có ý tứ gì với đối tượng xem mắt"
"Thôi đi, anh thật là con người khó phục vụ"
"Trong đầu em chỉ có một đống lộn xộn lung tung mới nói anh khó phục vụ" Mạnh Cổ nhét một miếng sushi vào miệng, nuốt xuống mới nói hỏi cô: "Trần Nhược Vũ, lúc đó tại sao em lại theo đuổi anh?"
"Anh đẹp trai đó, bộ dáng bên ngoài, em bị sắc đẹp làm mê mẩn
"Trần Nhược Vũ giành lấy một khối sushi, vì mình cùng anh có thể thản nhiên tán gẫu, cảm thấy thật vui vẻ. Nhìn đi, cuộc đời cô cũng có thời điểm thoải mái như vậy"Đẹp hơn bạn trai cũ của em?"
"Đúng. Bác sĩ Mạnh cao hơn anh ta, nghề nghiệp cũng thể diện hơn, tiền kiếm được chắc chắn cũng nhiều hơn. Tổng hợp lại, bác sĩ Mạnh, điểm số của anh cao hơn anh ta" Cô sảng khoái nịnh hot, nhưng Mạnh Cổ lại nhếch miệng
"Em bây giờ là bắt đúng trọng điểm rồi"
"Cắt" Cô lại khi dễ anh "Trọng điểm là em còn cùng hắn nói qua lời yêu đương, nhưng cùng anh thì không có
"Giọng nói giống như muốn cùng Mạnh Cổ ăn thua đủ. Mạnh Cổ nhướng lông mày, còn chưa lên tiếng đã bị cô ngăn trở:"Chờ một chút, chờ một chút, không cần nói với em chúng ta không có nguyên nhân yêu nhau, vấn đề này quá sâu sắc rồi, không đáng để thảo luận"
"Em chỉ có tiền đồ như vậy" Đến phiên Mạnh Cổ khi dễ cô "Làm sao em không vượt qua số phận, chuyển bại thành thắng chứ?"
"Đừng khích lệ em" Trần Nhược Vũ rót ly rượu, làm một hớp...
"Loại người như em rất dễ bị kích động, một khi em mà kích động thì anh chịu không nổi đâu được. Đến lúc đó ngươi bạn gái trước khóc lóc kể lể gặp phải kình địch Đến lúc đó, bạn gái trước khóc lóc kể lễ gặp phải tình địch, là sợ anh bận rộn không hết"
Mạnh Cổ cười haha, cười không ngừng đến ra cả nước mắt
"Trần Nhược Vũ, bỗng nhiên cảm thấy quen được em thật tốt"
"Đúng đó. Đúng đó. Anh đã được phúc. Nên đối xử với em tốt một chút, đừng cả ngày hung hăng nói mấy lời khó nghe dễ tổn thương, làm tổn thất tình bè bạn, anh nhất định sẽ hối hận. Đến lúc đó, ai sẽ giống em nói mấy lời dễ nghe, trong lòng xem anh như người bỏ đi, cùng anh tìm trọng điểm"
Mạnh Cổ vừa ăn vừa cười, hỏi: "Bạn trai cũ của em có hối hận sao?"
"Ừ, chắc chắn" Trần Nhược Vũ dùng sức gật đầu "Hắn chắc chắn là hằng đêm đều đấm ngực than trời. Thật hy vọng hắn đấ ngực đến mức đau tim phải vào bệnh viện luôn"
Mạnh Cổ không nhịn được cười "Em nguyền rủa anh ta như thế, lại còn nói không hận?"
"Vậy anh hằng ngày đều tùy tiện để rủa em thì sao, chẳng lẽ anh hận em?"
Trần Nhược Vũ dạo này phản ứng rất nhanh, mồm miệng lanh lợi. Mạnh Cổ giương mắt nhìn cô, thấy hai mắt cô tỏa sáng, gò má phấn xinh đẹp, không khỏi cười hỏi: "Say rồi sao? Trần Nhược Vũ?"
"Không có. Thanh rượu không phải rượu, làm sao say?" Cô đáp, phóng khoáng khẳng định
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!