Tối hôm đó. Trần Nhược Vũ gọi cho Mạnh Cổ
Khi đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh Mạnh Cổ bắt máy, Trần Nhược Vũ mới phát hiện tim của mình nhảy rất nhanh
Với kinh nghiệm nói chuyện cùng Mạnh Cổ, cô biết cùng anh khách sáo là cách không hay. Vì vậy, sau khi chào hỏi, cô liền trực tiếp nhờ anh giúp một chuyện, muốn nhờ anh đăng kí số khám chỗ chủ nhiệm Lưu giúp bạn.
Mạnh Cổ hiển nhiên không nghĩ tới chuyện này, điện thoại đầu bên anh tĩnh lặng. Trần Nhược Vũ trong lòng đoán chuyện này có phải mang lại phiền toái, không quá dễ dàng với anh? Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ, nếu như anh cự tuyệt, cô nên nói gì với anh?
Cô chỉ muốn cùng anh nói chuyện phiếm vài câu
Sau đó, Mạnh Cổ lên tiếng: "Trần Nhược Vũ, chỉ có lúc cần anh em mới có thể gọi cho anh sao?"
"À?" Lúc không có chuyện gì gọi cho anh không phải là sẽ bị mắng sao?
"Em cùng bọn Doãn Tắc sống phóng túng vui vẻ thế nào, sao lúc đó không gọi cho anh, đến lúc cần người hỗ trợ mới nhớ tới anh như vậy sao?"
"À?" Anh làm sao biết cô cùng những người bạn kia tụ tập?
"A, cái gì a?"
"Nha
"Mạnh Cổ không đáp Trần Nhược Vũ chợt có chút gấp gáp:"Bác sĩ Mạnh, bác sĩ Mạnh đừng cúp điện thoại"
"Anh đâu có nói cúp điện thoại"
"Anh luôn cúp máy trước cũng không chào hỏi"
"Đó là em"
"Ách…" Đúng, là cô cúp điện thoại của anh, còn là nửa đêm
"Em hôm nay là muốn dùng ngôn ngữ a a ách này nói chuyện với anh? Đại não bị thưởng tổn chức năng ngôn ngữ, gián đoạn hay chướng ngại sao?"
"Không, không" Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, rõ ràng là anh vẫn dùng ngôn ngữ ác bá tàn bạo nhất hành tinh nói chuyện
"Cái kia, bác sĩ Mạnh không biết chủ nhiệm Lưu sao? Anh bận nên không tiện giúp em chuyện này sao?" Thật ra thì nếu không giúp cũng không sao. Được rồi, cô là không phải người lương thiện
"Là bạn gì? Tình trạng bệnh là gì?" Anh muốn hỏi tới
"Là vị Đường tiên sinh lần trước xem mắt, chính là người bạn em giới thiệu" Trần Nhược Vũ đem tình trạng bệnh mà Đường Kim Tài nói lần trước kể lại một lần, lại nói chính bọn họ đã thử mấy tháng cũng khó, không cách nào hẹn được vị bác sĩ kia, sau đó chờ Mạnh Cổ đáp lời
"Bệnh này ngược lại đáng giá khiến chủ nhiệm Lưu xem một chút. Nhưng người đó em coi là bạn à? Lần trước chẳng phải em hô cứu mạng, sao lần này lại giúp anh ta cứu người?"
Trần Nhược Vũ có chút hỏng, âm thầm may mắn là mình đang gọi điện thoại, anh không nhìn ra cô đang lúng túng
"Lần trước là lần trước, người nhà anh ta bệnh nặng, cũng không tiện không giúp một tay. Chỉ là…" Cô suy nghĩ một chút, thật có chút lúng túng, trong đầu hãy còn buồn bực về lời yêu cầu, cũng không biết Mạnh Cổ có tiện giúp hay không"Chỉ là không biết chuyện này có gây phiền toái cho anh không, nếu không dễ làm, vậy thì coi như không có gì."
"Phiền thì không. Chủ nhiệm Lưu một tuần chỉ ở phòng khám khám bệnh một ngày, chỉ cần nhìn số bệnh muốn chữa bệnh liền thấy rất khó có số. Để anh tìm ông ấy nói chuyện, thêm một số vào chỗ khám bệnh hôm đó là được. Biết rồi, không có gì đâu" (cái này có phải là anh thik chị rồi không nhỉ???)
"A, a, vậy được, không quá phiền anh là tốt rồi
"Thì ra là thật có người làm việc tốt a. Trần Nhược Vũ cố gắng nghĩ xem còn có thể nói gì nữa không. Lại nghe Mạnh Cổ nói:"Anh thì không phiền, chỉ sợ em sẽ có phiền toái tương đối lớn"
Trần Nhược Vũ sửng sốt: "Tại sao?"
"Bởi vì em thiếu nợ anh một nhân tình rất lớn. Chuyện như vậy, nói khó không khó, nói dễ cùng không hẳn, em cũng biết anh mà, nhò anh thì dù em có tiền cũng không trả nổi."
"Cái đó, Đường tiên sinh nói có thể đưa thù lao. Sẽ không để anh khó làmxử"Trần Nhược Vũ"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!