Chương 26: (Vô Đề)

Trần Nhược Vũ cảm thấy mặt muốn rớt luôn rồi, cô nhìn theo hướng của Mạnh Cổ, nhưng mẹ Mạnh đã rất vui vẻ tiến tới bàn bọn họ đang ngồi

"Sao mẹ lại ở đây?"

Mạnh Cổ không nhìn theo ánh mắt Trần Nhược Vũ, chỉ theo sát mẹ mình nói chuyện phiếm

"Mẹ theo bạn hẹn ra đây chơi chứ sao?"

"Bạn đâu?"

"Đi rồi"

"Vậy sao mẹ còn ở đây?"

"Mẹ vốn là định đi, trước đó có tới phòng rửa tay, sau đó thấy Tiểu Vũ ở phòng rửa tay gọi điện thoại, cô ấy kêu bác sĩ Mạnh, mẹ liền cảm thấy thật thân thiết, mẹ cũng biết một bác sĩ họ Mạnh. Cô ấy lại nói Mạnh Cổ, Mạnh Cổ đại nhân, liền nghĩ hóa ra cũng tên Mạnh Cổ, cùng tên với con, vì vậy liền lưu lại"

Nói cho cùng, mẹ chính là ở lại xem náo nhiệt

Lại còn gọi Tiểu Vũ. Xong rồi, xong rồi, Trần Nhược Vũ nghĩ muốn độn thổ, muốn chạy đi thôi, mẹ Mạnh nhất định là nghe được cùng với xem thấy tình hình vừa rồi

"Ai, mẹ cũng không dám xác định người cô ấy cầu cứu là con, nếu như mẹ biết là con, liền nhất định ngồi vào bên cạnh giúp con nói chuyện rồi

"Trần Nhược Vũ lắc đầu. thầm nghĩ, dì a, dì là sợ thiên hạ không loạn sao? Lúc này, Mẹ Mạnh đụng đụng bả vai Mạnh Cổ, nói:"Con trai, con không giới thiệu một chút sao?"

Cũng đã xem xong truyền hình trực tiếp rồi, còn có gì hay để giới thiệu sao?

"Đây là mẹ anh, đây là Trần Nhược Vũ" Trên mặt Mạnh Cổ không có chút sóng, không chút nào nghe thấy lòng Trần Nhược Vũ đang hô hào

"Tiểu Vũ, chào cháu" Mẹ Mạnh tương đối hiền hòa

"Dì, con chào dì.

"Trần Nhược Vũ nơm nớp lo sợ, người dì này không phải cũng sẽ hỏi một đống vấn đề không thôi chứ. Cô hôm nay thật sự không thể chịu nhiều hành hạ hơn nữa đâu"Tiểu Vũ có chứng sợ hãi người lớn sao?

"Tới, tới rồi, bắt đầu hỏi rồi. Hơn nữa vừa bắt đầu chính là bắt lấy lời nói buồn cười kia Trần Nhược Vũ lại không tự chủ nhìn Mạnh Cổ, nhưng Mạnh Cổ còn chưa kịp nói gì, mẹ Mạnh liền nói:"Ở chung với người lớn, khẩn trương cũng là rất bình thường, nhưng mà không cần đối với dì như vậy, dì còn trẻ mà.

"Mẹ Mạnh nói xong còn sờ sờ mặt mình, lấy động tác nhấn mạnh lời nói của mình. Trần Nhược Vũ sửng sốt, hỏi:"Dì, lúc dì mấy tuổi thì sinh bác sĩ Mạnh"

Mẹ Mạnh cười ha ha. Mạnh Cổ tức giận "Trần Nhược Vũ, đừng tâng bốc"

Trần Nhược Vũ mặt vô tội, cô nào có, mẹ của anh nhìn thật sự rất trẻ mà.

"Đừng để ý đến nó, dì thật thích nịnh bợ như vậy" Mẹ Mạnh cười đến mắt híp lại, rất có tinh thần "Mạnh Cổ là con ruột của dì, không phải nhặt được"

"Mẹ, cũng nhờ mẹ làm ơn để ý hình tượng của người lớn một chút"

"Mẹ chú ý rồi đấy. Con trai, con cùng Tiểu Vũ quen biết thế nào?"

"Cô ấy là bạn của bạn gái Doãn Tắc"

"Doãn Tắc có bạn gái? Ai nha, đứa nhỏ này cũng rất lâu rồi không gặp, con nói với nó mẹ muốn mời ăn bữa cơm, trọng điểm là xem bạn gái nó"

"Nếu nói như vậy, chắc chắn Doãn Tắc không đi"

"Vậy con đổi lại cách nói. Dù sao cũng để mẹ gặp một lần"

"Để con nói, Doãn Tắc càng không đồng ý"

"Đó là do con không biết nói chuyện, phải uyển chuyển, thông minh, linh động một chút"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!